Hoàng Tuyền lão tổ buông ra Tiểu Oanh đã tiến vào giấc ngủ, sau hai
canh giờ nàng sẽ tự động tỉnh lại, bất quá sự tình giữa nàng và Hoàng
Tuyền lão tổ nàng sẽ quên không còn một mảnh.
Diệp Không ly khai gian phòng của Phong Tứ Nương, đi tới cửa phòng
Tiểu Oanh. Khoảng cách giữa hai gian phòng rất xa, Huynh đệ Lô gia cũng
không có bị kinh động, nhìn xem Phong Tứ Nương phía sau đi tới với một
bộ dạng hết sức thẹn thùng, huynh đệ dùng một ánh mắt hèn mọn bỉ ổi nhìn
vào Diệp Không.
- Làm gì? Làm như chỉ có các ngươi mới được chơi vậy?
Diệp Không cho bọn hắn mỗi người một cước:
- Về trước ghế lô, ta lập tức sẽ tới.
Phong Tứ Nương giờ này nếu là quay về ghế lô chỉ sợ sẽ bị hai nha đầu
nhìn ra chút chuyện, nàng tự giác nói đi thăm dò một chút lai lịch của nữ
nhân kia, Diệp Không liền để cho nàng đi.
Đẩy cửa ra, liền thấy Hoàng Tuyền lão tổ đang ngồi ở trên bàn nhỏ, một
bộ dạng rất hài lòng.
- Này, lão tổ, rất vui vẻ a..., ngươi đến cùng chơi như thế nào vậy?
Diệp Không xuất ra pháp khí tiểu kiếm hỏi.
- Ngươi chơi như thế nào ta liền chơi như thế ấy.
Hoàng Tuyền lão tổ tức giận trả lời, sau đó liền thu nhỏ lại tiến vào
trong tiểu kiếm.
Diệp Không lại nói
- Lần sau nếu như gặp được nữ nhân kia ở chỗ hẻo lánh thì tốt rồi, đỉnh
cấp pháp khí nha, ta đều xem cũng không có xem qua, nói không chừng
trong túi trữ vật của nàng vẫn còn mặt hàng tốt khác.
- Túi trữ vật? Người ta dùng chính là trữ vật thủ trạc! Đồ không có kiến
thức.
Hoàng Tuyền lão tổ mắng.
- Oa, vậy thì càng tốt, nhất định là nàng có rất nhiều bảo vật, oa, làm
nàng một cái liền phát tài rồi!
- Ngươi cho là ta vẫn đang ở trạng thái cực thịnh sao? Hiện tại ta đến
thân thể cũng không có, nếu không phải ta dùng thần thức cường đại hù