CUỒNG PHI TÀN NHẪN BƯU HÃN - Trang 1009

quyết những kẻ đang vây quanh mình, đánh vui vẻ, đánh đến cười híp mắt
lại, hoàn toàn có thể dùng một chữ để hình dung: Thoải mái!

Đúng lúc này, Phùng Hiền Lập ôm đầu vọt ra, ngã xuống trước mặt

Lãnh Hạ, hét lớn: “Mưu sĩ, chúng ta nhận thua! Nhận thua!”

Lãnh Hạ nhìn hắn sưng mặt sưng mũi, hài lòng nhíu mày, cười nói:

“Dừng tay!”

Kỷ luật nghiêm minh!

Sau tiếng này, Thí Thiên lập tức thu tay lại, lưu luyến không rời nhìn

đám tướng sĩ đang kêu rên trên mặt đất, sau khi rời khỏi đấu trường liền
khôi phục vẻ mặt chưa tỉnh ngủ, rõ ràng là mấy kẻ nghiện đánh nhau.

Các tướng sĩ tham dự cuộc chiến đồng loạt thở phào, thảm hại bò dậy,

không ai mà không đầy bụi đất, xanh tím mặt mày.

Lãnh Hạ đảo mắt qua toàn bộ tướng sĩ, ánh mắt mọi người nhìn nàng đã

hoàn toàn khác biệt, không tự chủ được nuốt nước miếng một cái, rồi lại cúi
thấp đầu không dám nhìn nàng.

Đùa sao, có một đám thuộc hạ như vậy ai còn dám nói hắn là tiểu bạch

kiếm?

Trước đó họ đã nói bậy về mưu sĩ không ít, nếu hắn còn nhớ nợ cũ thì ai

cũng không chịu nổi.

Bất giác, tất cả đều đổi xưng hô đổi thành mưu sĩ, trong lòng dâng lên

vài phần thán phục.

Đúng lúc này, Trịnh Thạch ngã trái ngã phải chạy về đây, chỉ vào nàng

nói: “Mưu sĩ, chúng ta phục rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.