CUỒNG PHI TÀN NHẪN BƯU HÃN - Trang 1013

Sau khi mọi người giải tán, phó tướng lúng túng đi tới trước mặt Lãnh

Hạ.

Đứng trước mặt nàng nhưng lại không nói gì, người vuốt đầu, người ho

khan, người mất tự nhiên nhìn trời, người nhìn đông nhìn tây, người xoa
xoa hai tay, người khẽ miết mũi chân trên mặt đất, người thì cứ ngọ nguậy.

Lãnh Hạ nhìn vẻ mặt bảy người, cũng biết bọn họ muốn nói cái gì, nhất

là nhìn vết thương xanh xanh tím tím của họ, bật cười.

Nàng cố ý quát to: “Một đám đại lão gia sao lại lúng ta lúng túng như

đàn bà, có chuyện nói mau!”

Trịnh Thạch là người nóng tính nhất trong đám người, bị nàng nói như

thế cũng không quản ngại ngùng gì nữa, lớn tiếng nói: “Mưu sĩ, chúng ta
đến nói xin lỗi với ngươi!”

Thấy hắn nói, Phùng Hiền Lập có vài phần xấu hổ cũng nói theo: “Đúng

đúng đúng, trước đây chúng ta có mắt như mù, sau này…….. sau
này………”

Lãnh Hạ gật đầu, cười nói: “Sau này sẽ là huynh đệ!”

Bảy người vừa nhìn nét mặt của nàng, liền biết mới vừa rồi bị nàng đùa

bỡn, Trịnh Thạch chúng ta đấm vào bả vai nàng một quyền, liên tục gật
đầu: “Đúng, là huynh đệ! Trong quân doanh, ngươi là mưu sĩ của chúng ta,
lúc không có ai, ngươi là huynh đệ của chúng ta.”

Ba người Cuồng Phong ở sau lưng Lãnh Hạ chép chép miệng, trong

lòng thầm nghĩ huynh đệ ngươi cũng to gan thật, chỉ bằng một quyền này
thôi, nếu để cho bạo gia nhà ta biết, không chặt tay ngươi mới lạ.

Phùng Hiền Lập cũng cười ha ha, sùng bái nhìn Lãnh Hạ hỏi: “Mưu sĩ,

sao ngươi lại thế này? Mi thanh mục tú môi hồng răng trắng y như nữ nhân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.