Ngột Đạt Cáp nổi đầy gân xanh trên trán, ánh đuốc soi rõ khuôn mặt
giận dữ của hắn, hắn ném bảo đao sang bên cạnh, tiểu binh vội vàng đón
lấy.
“Quay về lều ngủ!” Ngột Đạt Cáp hét lớn một tiếng, hít sâu một hơi,
móc mật hàm trong ngực ra, nhìn đi nhìn lại mấy lần, rồi nửa tin nửa ngờ
nhét vào chỗ cũ.
Dưới ánh trăng mờ ảo, có thể mơ hồ nhìn thấy hai dòng chữ nhỏ: “Để
biểu hiện thành ý, Lỗ đặc biệt dâng việc quân cơ Đông Sở, Đông Phương
Nhuận thực hiện kế nghi binh, cứ nửa canh giờ lại tỏ vẻ đánh lén vào ban
đêm, quấy rầy giấc ngủ của đại soái.”
Ngột Đạt Cáp vốn nửa tin nửa ngờ, thế nhưng sau ba lần giả vờ, hắn đã
hoàn toàn tin, tiểu nhi Đông Sở không biết dò được ở đâu tin mai họ sẽ phát
binh, nên tối nay hết sức quấy rầy.
Đến lúc tiếng trống trận lại vang lên, Ngột Đạt Cáp ngáp một cái, trở
mình ngồi dậy, bịt tai lại lẩm bẩm: “Muốn bản soái ngày mai không có tinh
thần phát binh, là có thể kéo dài chiến sự thêm mấy ngày, nghĩ hay thật.”
Trong quân doanh Bắc Yến, ở mỗi lều vang lên vô số tiếng mắng chửi.
“Con mẹ nó, cả đêm làm loạn.”
“Mau ngủ, mau ngủ, ngày mai giết hết, giết chúng nó kêu cha gọi mẹ.”
“May mà đại soái nhìn thấu tâm kế, dặn chúng ta không cần để ý tới,
suýt thì trúng gian kế của tiểu nhi Đông Sở.”
Tiếng mắng chửi qua đi, bên trong doanh trại lại yên tĩnh, chỉ còn những
âm thanh nhẹ nhàng của những bông tuyết bay trong trời đêm hòa cũng
tiếng ngáy ầm ĩ trong lều.