Lãnh Hạ thật ra chưa để ý, lắc đầu phân tích nói: “Không, đó là thực, hai
canh giờ cũng đủ để làm nàng lung lay ý chí, sợ hãi, sợ bản thân chống cự
không được, nên bịa ra một lời khai giả để chống đối.”
Lãnh Hạ nói xong lại nhìn về Mị nương, từng chút từng chút tiến sát
nàng, nhìn chằm chằm mắt nàng, hỏi: “Mị nương, ta nói đúng không?”
Cũng không trông chờ câu trả lời của nàng, tiếng nói trong trẻo lạnh
lùng nhưng kiên định vang lên: “Ngươi trong lòng ngưỡng mộ Đông
Phương Nhuận!”
Mị nương đột nhiên ngẩng đầu, trông mắt tràn đầy khiếp sợ, nhưng lại
nhanh chóng cúi đầu, giấu giếm vẻ mặt mình.
Khóe miệng chậm rãi gợi lên, Lãnh Hạ tiếp tục nói: “Với hắn ngươi chỉ
là con tốt thí, hành động lần này dù thành công hay thất bại, ngươi đều phải
chết!”
Mị nương đầu ngón tay run lên, Lãnh Hạ không cho nàng thời gian suy
nghĩ, tốc độ lời nói cực nhanh ép hỏi: “Vì hắn trả giá mọi thứ, cho dù là
mạng của ngươi? Đáng giá sao? Ngươi làm như vậy không ai biết, Đông
Phương Nhuận cũng sẽ không biết, hắn sẽ không cảm kích ngươi, trong
lòng hắn ngươi chỉ là một người đã chết. Ngươi cho rằng hắn sẽ nhớ rõ
ngươi? Nhớ ngươi cắn răng không khai báo? Nhớ ngươi vì hắn mà từ bỏ
tính mạng mình?”
Mị nương đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt nàng vốn tiều tụy lại càng trở
nên tái nhợt, nàng hung hăng lắc đầu, nói lời đầu tiên kể từ khi khai:
“Không!”
Lãnh Hạ dò xét nàng, phượng mâu tràn đầy châm chọc, cười nhạo nói:
“Một tử sĩ bị vứt bỏ mà thôi, hôm nay ngươi chết ở trong này, hắn cũng sẽ
không nhíu mày, than thở một tiếng!”