Giọng nói này nhẹ nhàng và chậm rãi, không buồn không vui, như là chỉ
đang nói một chuyện rất bình thường.
Nhưng với chúng quan viên ở đây thì chính là ném một tảng đá lớn
xuống mặt hồ đang yên ả, bọn họ đảo mắt qua Lãnh Hạ và Hoàng hậu, hai
người ai cũng cho là mình đúng, chẳng thể biết được đâu là thật đâu là giả.
Hoàng hậu giơ ngọc tỷ lên, lạnh lùng vặn hỏi: “Ngươi nói ngọc tỷ của
Bổn cung là giả thế ngươi có bằng chứng gì? Bổn cung phải nhắc nhở
ngươi, nên cẩn thận lời nói, tội danh vu cáo Hoàng hậu đương triều ngươi
không chịu nổi đâu!”
Lãnh Hạ nhíu mày, nhún vai: “Đúng là không có bằng chứng…….”
Bốp!
“Lớn mật!” Hoàng hậu vỗ mạnh xuống mặt bàn, trong mắt xẹt qua một
tia dữ tợn, thẹn quá hóa giận: “Ngươi đang trêu cợt Bổn cung sao?”
Có mấy thị vệ tiến lên chĩa kiếm vào Lãnh Hạ, tư thế sẵn sàng, chỉ cần
Hoàng hậu ra lệnh một tiếng thì lập tức sẽ lấy mạng nàng!
Lãnh Hạ cười rộ lên, bước lên phía trước hai bước, chậm rãi vươn tay,
đặt vào giữa thanh kiếm trước mắt, nhẹ nhàng đẩy ra…….
Hành động này ở trong mắt những người khác chỉ là nghi hoặc sao
những thị vệ này lại thả nàng dễ dàng như vậy, chỉ có hai thị vệ kia mới
hiểu được sự sâu xa trong ấy, hoảng sợ trợn tròn mắt, đây không phải là họ
nhân từ thả đi mà là………
Trong tay của nữ nhân này, bọn họ không hề có khả năng chống lại, lực
đạo kia mạnh mẽ vô cùng, họ không thể cản nổi!