Sau khi Quý Lương rời đi, Lãnh Hạ ra lệnh cho Nghênh Tuyết ra ngoài,
đi ra ngoài sân, ôm cánh tay nhìn về đầu tường Thanh Hoan uyển, thản
nhiên nói: “Mọi người đi rồi, còn không ra?”
“Lão nương che giấu tốt như vậy vẫn bị ngươi phát hiện!” Một thanh âm
nữ tử truyền ra từ sau một tảng đá lớn.
Tiêu Phượng hai tay bám vào đầu tường, ló đầu ra sang sảng cười, nhảy
vọt xuống dưới, hai tay nắm chặt vai Lãnh Hạ, cằm giương lên, khen: “Đủ
nghĩa khí!”
Lãnh Hạ nhìn nàng một thân trang phục của tiểu thái giám, tiếp nhận túi
đồ trên tay nàng, cười nói: “Không định trở về?”
Tiêu Phượng trừng mắt, gân cổ mắng: “Cái gì mà không uống rượu,
không cưỡi ngựa, không múa kiếm, không vận động mạnh, không cho ra
ngoài cung! Con bà nó, lão nương đây bị hắn cấm cung sao? Nhiều việc
không được làm như vậy, không phải làm ta tức chết sao? Hắn không cho
lão nương ra cung, lão nương liền trốn đi!”
Lãnh Hạ bĩu môi nhắc nhở: “Nơi này cũng không an toàn.”
Tiêu Phượng nhìn một vòng xung quanh, vừa lòng gật đầu: “An toàn, an
toàn! May mắn cái sân này lệch sang, lão nương trèo tường liền vào được!”
“Dù sao lão nương cũng sẽ không trở về, ngươi cũng đừng nghĩ khuyên
ta!” Nói xong vỗ vỗ vai Lãnh Hạ, than thở nói: “Khuyên cũng vô dụng!”
“Tùy ngươi muốn ở bao lâu cũng được….” Lãnh Hạ nhún nhún vai, sau
đó lộ ra một ý cười thần bí, thích thú nói: “Phỏng chừng cũng không ở lâu
được……”
Tiêu Phương hoan hô một tiếng, trực tiếp không chú ý đến nửa câu sau,
cầm lấy túi đồ đi vào trong Thanh Hoan uyển, vừa đi vừa hưng phấn nói: