“Cho ngươi xem chiến lợi phẩm của lão nương! Tất cả đồ tốt trong cung
đều bị ta trộm, chờ lão nương đem bán sẽ chia cho ngươi một nửa a, để cho
tên Chiến Bắc Diễn kia khóc trong hoàng cung đi!”
Lãnh Hạ và Tiêu Phượng một màn tỷ muội tình thâm, nhưng ám vệ trên
cây vô cùng đau khổ.
Cuồng Phong run rẩy khóe miệng, bất đắc dĩ hỏi: “Làm thế nào bây giờ,
bẩm báo Vương gia không?”
Thiểm Điện chớp chớp mắt, rối rắm nói: “Chủ tử của chúng ta, rốt cục là
Vương gia hay tiểu Vương phi?”
Đang do dự, Lãnh Hạ ở phía sau đột nhiên bước lên một chút, khóe môi
nhàn nhạt cười, quay đầu ném cho ba người một ánh mắt thản nhiên, nhẹ
nhàng, xoay người vào phòng.
Lôi Minh nhất thời run rẩy, ý cười của tiểu Vương phi nhẹ nhàng ôn
hòa, sao lại có cảm giác ớn lạnh!
Lau đi mồ hôi lạnh, cắn răng, lẩm bẩm nói: “Mặc kệ là ai, dù sao cũng
không phải Hoàng thượng!”
Nhìn thấy Cuồng Phong và Thiểm Điện thần sắc vạn phần đồng ý gật
đầu liên tục, Lôi Minh lệ rơi đầy mặt phỉ nhổ nói: “Chúng ta là tam đại ám
vệ của phủ Đại Tần Chiến thần! Khí tiết đâu! Khí tiết đâu!”
Ba người đồng loạt nhìn trời, khí tiết là cái gì? Chưa từng nghe qua!
——
Trong Thanh Hoan uyển.
Tiêu Phượng nhìn ngang ngó dọc, một bộ dáng vui vẻ như chim sổ lồng.