CUỒNG PHI TÀN NHẪN BƯU HÃN - Trang 1997

tha……. Phạt đánh ba mươi đại bản!”

“Hoàng thượng?” Hai mắt trợn to, không dám tin kêu lên.

Nhưng thuộc hạ ở phía sau đã nghe lệnh, túm lấy Chu Kỳ, kéo xuống

không thương tiếc.

“Chậc chậc chậc…….” Lãnh Hạ than thở vài tiếng, ngắm nghía ngón

tay của Chiến Bắc Liệt, thản nhiên nói mát: “Ba mươi đại bản, cô nương
nhỏ bé yếu ớt như thế, cũng mất nửa cái mạng.”

Đông Phương Nhuận bỗng quay đầu, nhìn vẻ mặt trêu tức của nàng,

trong lòng bỗng bốc lên một ngọn lửa vô danh, cười nói: “Đây chẳng phải
là điều Vệ Hoàng mong muốn sao?”

Lãnh Hạ nhướn mày cười nhạt: “Ngươi biết ta muốn gì ư?”

“Đừng nói là một mình nàng ta, dù là cả nhà nàng, nếu Vệ Hoàng

muốn……” Trong đôi mắt hẹp dài ấy như có một lớp sương mù dày đặc
làm người khác không thể thấy rõ tâm tình hắn, Đông Phương Nhuận chậm
rãi phun ra: “Nhuận hai tay dâng.”

Lãnh Hạ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt của hắn, hắn cũng không hề

tránh né, chỉ yên lặng nhìn nàng.

Bả vai được một bàn tay to ôm lấy, Chiến Bắc Liệt nhướn mày trả lời:

“Đa tạ Sở hoàng ưu ái nội tử.”

Hai chữ ‘Nội tử’ này hắn cắn rất mạnh, ai cũng nghe ra thâm ý trong ấy

chứ đừng nói là Đông Phương Nhuận.

Không khí của ba người lập tức trở nên kỳ quái, mọi người đi trên

đường đều cảm thấy lãnh ý khiến người khác thở không thông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.