Mạc Tuyên rụt cổ lại, thận trọng nhìn về phía mâm tôm hấp trong tay
Chiến Bắc Liệt, yếu ớt nói: “May mắn may mắn còn một…… A!”
Sau Lãnh Hạ, Chiến Bắc Liệt tiếp tục đá bay Mạc Tuyên!
Nhìn bóng người đã chỉ còn là một chấm đen trên bầu trời, Chiến Thập
Thất vẫy vẫy tay, ngẩng đầu rất chân thành nói: “Mạc Tuyên thúc thúc,
thuận buồn xuôi gió.”
Đến lúc chấm nhỏ kia đã biến mất hoàn toàn, một lớn một nhỏ liếc mắt
nhìn nhau, cùng thở dài.
Mỗ nam liếc mắt —— làm mâm khác?
Mỗ tiểu hài tử chỉ tay —— đó chính là bữa tối tình yêu!
Mỗ nam trừng mắt —— đừng nói bữa tối, bữa khuya tình yêu cũng phải
làm!
Một lớn một nhỏ cùng quay người, gục đầu đi về phía trước…..
“Khụ!”
Một tiếng ho khan quen thuộc vang lên, hai người kinh hỉ quay đầu, liền
thấy Lãnh Hạ đang dựa vào thành cửa, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt
thản nhiên, tầm mắt dừng lại ở mâm tôm cuối cùng trong tay Chiến Bắc
Liệt, cười nhẹ.
Một lớn một nhỏ, một cao một thấp, khuôn mặt giống nhau như đúc,
ưng mâu giống nhau như đúc, đôi mắt chó nhỏ lưu lạc giống nhau như đúc.
“Tức phụ……”
“Mẹ…..”