Nói đến đây, trong lòng bỗng đau xót.
Ánh mắt của dân chúng chợt lóe lên, nửa tin nửa ngờ nhìn hắn.
Hắn không nói nữa mà xoay người bước đi.
Loại chuyện này, không cần giải thích, dùng hành động thực tế để chứng
minh có ích hơn nói suông nhiều!
Chiến Bắc Liệt đến một phủ đệ trong thành, tìm một gian phòng để nghỉ
ngơi một chút.
Hắn biết, những ngày tiếp theo, còn gian nan hơn hắn tưởng tượng, nhất
là trong gian nan còn có hoảng loạn không ngừng, hắn kìm nén không nghĩ
đến tức phụ nữa, không nghĩ đến con trai nữa, không nghĩ đến con gái bé
nhỏ trong bụng tức phụ nữa, hắn cần nghỉ ngơi, hắn phải nghỉ ngơi, phải ép
buộc bản thân nghỉ ngơi cho tốt để nghênh đón đại chiến không ngừng
những ngày sau.
Hai mươi hai tháng mười, Chiêu Thành nghênh đón binh mã như đã
đoán trước.
Những tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc cuồn cuộn lao đến dưới chân
thành, mười vạn binh mã đông nghìn nghịt mặc áo giáp cầm vũ khí, không
đàm phán, không chỉnh đốn……
Công thành!
Khắp nơi đầy tiếng kêu rên thảm thiết, các binh sĩ Đại Tần ở trên tường
thành không ngừng vung đao chém đứt dây câu, bắn tên đánh trả binh lính
Nam Hàn.
Dưới tường thành, vô số binh lính Nam Hàn lao lên đông như kiến,
người này ngã, người ở phía sau lập tức xông lên, điên cuồng trèo.