Ưng mâu lập tức sáng ngời, Đại Tần Chiến thần bị một câu nói làm tình
thương bao la của cha bộc phát, vô cùng vui mừng và đắc ý: “Cũng không
xem là ai sinh, tiểu Ca Dao của ta đương nhiên phải đáng yêu rồi, đây chính
là kết tinh tình yêu của lão tử và mẫu sư tử!”
Chung Thương mặt than.
Đại Tần Chiến thần nâng tiểu Ca Dao lên, nghe tiếng cười thanh thúy
của bé mà rất vui sướng: “Nhất là đứa con gái này, cả ngày luôn dính lấy ta,
không có cha bế liền khóc, đừng thấy nó cười ngọt như thế mà lầm, chỉ cần
rời ta ra là khóc ngay! Ngươi không biết đâu, cho ăn thay tã…… Vương phi
ngươi muốn làm cũng không làm được, phải là ta, không thì nó liền khóc,
tối ngủ cũng phải là ta đưa nôi…..”
Mỗ nam toàn nói chuyện lạ, hoàn toàn quên mất một tên ngốc, lại càng
quên một màn truy đuổi ở trong hoàng cung Nam Hàn.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy một khuôn mặt không có chút biểu cảm nào,
Chiến Bắc Liệt lập tức im bặt.
Phất tay một cái: “Đi xuống đi.”
Đợi Chung Thương biến mất, Chiến Bắc Liệt nhìn cái sân vắng vẻ trước
mặt, ưng mâu chớp chớp, cuối cùng cũng có phản ứng, nghiến răng ken két.
Hắn muốn dạy mắng mỏ mà còn chưa kịp nói!
Cục tức vẫn nghẹn ở đó, giờ còn có xu hướng to hơn, Chiến Bắc Liệt
bước nhanh về phía Thanh Hoan uyển.
Đi đến ngoài uyển liền dừng bước.
Nguyên nhân rất đơn giản, Thanh Hoan uyển rất yên tĩnh, rõ ràng là mẫu
sư tử không ở đây, rất rõ ràng, hồ ly cũng không ở đây, rất rõ ràng, văn võ