Sáu năm nói thì dài nhưng với hắn cũng chỉ như mới thoáng qua.
Giờ hai người đã có hai đứa con nhưng hắn luôn coi nàng như trân bảo,
cái ngày gặp gỡ đầu tiên của sáu năm trước, cũng hiện lên trước mắt…….
Nữ tử tuyệt mỹ lười biếng tựa vào thành giường, nàng nhàn nhạt mở
miệng: “Có việc?”
Vẻ tao nhã ấy chỉ trong nháy mắt đã thành sự ngạo nghễ cuồng vọng
băng lãnh duy ngã độc tôn: “Ta không thích bị kẻ khác nhìn từ trên xuống,
nhớ kỹ, không có lần sau!”
Chiến Bắc Liệt cúi đầu nở nụ cười, chôn mặt vào cổ nàng, hơi thở ấm
nóng phả vào gáy nàng.
Xúc cảm ngưa ngứa làm nàng run rẩy, khẽ đẩy nam nhân kia một cái,
giọng nói kiều mị: “Sao thế?”
Hắn nghiêng đầu, gian xảo khẽ liếm vành tai, cười nói: “À, đang nhớ lại
sáu năm trước.”
Lãnh Hạ cũng cười, khóe mắt chân mày đều có sự nhu hòa nhẹ nhè,
cũng nhớ lại đêm hôm đó, cả đêm mà người này bắt đầu kế hoạch theo
đuổi, ký vào bản Gia quy mười điều, pháo hoa bắn đầy trời ngày Ngũ quốc
đại điển, cùng với hai hàng máu mũi trước khi rời Trường An, và những lần
tắm nước lạnh nữa…….
Khóe môi càng ngày càng cong.
Mỗ nữ nhân từ cười khẽ liền biến thành cười to thoải mái không chút
khách khí, Chiến Bắc Liệt nghe tiếng nàng cười mà oán hận cắn tai nàng
một cái.
Lãnh Hạ dừng cười, không làm càn nữa.