này làm sao ngủ được, lăn qua lăn lại giống như con rận, chân giường bị
hắn lăn lộn, thi thoảng lại kêu ra tiếng, tăng thêm vài phần bực bội.
Hồi lâu sau, Chiến Bắc Liệt trở mình, nhìn thấy Lãnh Hạ vẫn đang nhắm
mắt, trong đầu nghĩ đến cái hôn môi ngày đó, khóe miệng không tự giác
nhếch lên.
Sau khi hồi tưởng, đột nhiên, cảm thấy một cảm giác nổi da gà,………
Lãnh Hạ không biết mở mắt từ khi nào, cặp phượng mâu lạnh lẽo liếc
hắn, ý tứ tràn ngập cảnh cáo.
Chết tiệt phản ứng nhanh thật. Chiến Bắc Liệt vội ho một tiếng, thanh
âm trầm thấp, lại có chút khàn khàn vang lên: “Ngủ! Nếu không ta liền qua
đó!”
Lãnh Hạ phượng mâu hơi hơi nheo lại, không thèm để ý tới lời nói uy
hiếp không có tý trọng lương kia dù chỉ một chút, lười biếng mở miệng:
“Hổ giấy!”
Mẫu sư tử này, chẳng qua trên người ngươi có thương tích, nếu không
bổn vương tử hình ngươi ngay tại chỗ! Chiến Bắc Liệt chán nản, buồn
phiền nện xuống giường, nghiến răng nói ra một câu: “Ngươi là Vương phi
của bổn vương.”
Lãnh Hạ đương nhiên biết hắn muốn nói cái gì, chính là hai người từ khi
đại hôn còn chưa động phòng, ngay cả áp lực của hắn khi mình bị thương
nàng đều biết, là một người hiện đại, nếu nói đến bây giờ còn không biết
cảm giác của hắn với mình, thực sự là buồn cười, nhưng nàng có cái lý để
kiên trì.
Mỉm cười, lời nói mang theo vài phần cuồng vọng, ngạo nghễ: “Chờ
ngươi thành nam nhân của ta!”