Thanh âm lãnh khí lần lượt vang lên.
Bốn trăm người vốn mặt hơi đỏ vì huấn luyện mệt nhọc, bây giờ trắng
bệch, run giọng nói: “Cô nương, sau núi có dã thú a, hơn nữa đường núi gập
ghềnh………..”
Lãnh Hạ không khoan dung chút nào ngắt lời bọn họ: “Nếu ngay cả dã
thú đều không đánh thắng được, các ngươi làm mồi cho chúng đi! Ta không
khách khí nói cho các ngươi, nếu chỉ bằng trình độ của các ngươi hiện tại,
nếu chống lại ta, không ai sống sót được! Không có trải qua huấn luyện sinh
tử, các ngươi vĩnh viễn đều là phế vật!”
Bốn trăm người bị Lãnh Hạ nói cho đỏ mặt, hận không thể tìm một cái
lỗ mà chui xuống, nhưng cũng tự hiểu, nếu bọn họ chống lại Lãnh Hạ, thật
sự là đâm đầu vào chỗ chết!
Ánh mắt sắc nhọn đảo qua mọi người, Lãnh Hạ lớn tiếng hét lớn: “Các
ngươi tốt nhất nên cầu nguyện ta đánh lén các ngươi, sau đó mỗi sáng chạy
bộ ở ngọn núi phía sau biệt viện, luận phiên nhau, một đội đánh lén, một
đội chạy bộ, nếu đội chạy bộ về đúng thời gian, tức là đội đánh lén thua,
nếu có một người không thể hoàn thành nhiệm vụ, có nghĩa là đội chạy bộ
thua. Đội thua, buổi chiều luyện tập gấp bội.”
Lời vừa nói ra, hai đội rõ ràng xuất hiện một loại cảm giác nóng lòng
muốn tỷ thí, hằm hè lẫn nhau, ai sợ ai, đến lúc đó nhìn thấy đối phương kêu
cha gọi mẹ huấn luyện gấp bội, thích!
“Đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, ta xuống tay có lẽ sẽ lưu tình,
nhưng nếu không cẩn thận, cũng có thể toi mạng!” Khóe môi giương lên, tỏ
rõ sự nguy hiểm, Lãnh Hạ hét lớn: “Hiểu chưa?”
Bốn trăm thị vệ nhất thời run lên, một cỗ lãnh ý truyền từ lòng bàn chân
tới tận đỉnh đầu, cả võ trường gào to: “Hiểu rõ!”