Lãnh Hạ không nói gì, nhìn về phía Mộ Dung Triết mặt mũi bầm dập
nằm trên mặt đất, lúc này sắc mặt hắn trắng bệch, mồm đầy máu tươi, hơi
thở yếu ớt, nếu đến chậm chút nữa, chỉ sợ mạng cũng không giữ nổi.
Nàng túm lấy Mộ Dung Triết, đi ra phía ngoài, thanh âm thất vọng vang
lên: “Tề Thịnh, lúc trước ta xem trọng ngươi vì sự trung tâm của bởi vì
ngươi, sự nghĩa khí của ngươi……”
Lãnh Hạ hơi dừng bước, trong mắt lệ khí xoay vần, châm chọc cười
cười: “Nhưng hiện tại, ta hối hận, dùng thủ đoạn ta dạy, làm chuyện khiến
ta khó xử! Tề Thịnh, hay cho một chữ trung tâm!”
Nói xong, kéo Mộ Dung Triết đi về phía Phong Trì, không ngoảnh đầu
lại dù chỉ một lần.
Tề Thịnh nhất thời luống cuống, nhìn bóng dáng Lãnh Hạ ở phía trước
vội vàng hô: “Cô nương, lần này là chúng ta xúc động, cho … chúng ta một
cơ hội …. nữa.”
“Lần ở trên võ trường, các ngươi xin ta cho các ngươi một ….. cơ hội
nữa, ta cho, là ngươi không nắm lấy.” Thanh âm lãnh khốc như băng, nàng
quăng Mộ Dung Triết lên lưng ngựa, nhảy lên lưng Phong Trì, thúc ngựa
chạy như bay.
Trở lại Liệt Vương phủ, Lãnh Hạ xách Mộ Dung Triết đang hấp hối,
cũng không giải thích gì.
Chiến Bắc Liệt sắc mặt nghiêm nghị, cho dù sao nàng tìm được Mộ
Dung Triết, hay sao hắn lại biến thành cái dạng này, cái gì hắn cũng không
hỏi, gật gật đầu phân phó Chung Thương: “Ngự y.”
Từ lúc nàng rời đi, ngự y trong cung đã bị triệu đến, đợi lệnh.