Chiến Bắc Liệt bị đau, kêu lên một tiếng đau đớn, đành phải buông tay
ra, âm thầm lý sự, mẫu sư tử này, xuống tay thực độc ác.
Lãnh Hạ tao nhã nhún vai, đi về phía khách phòng, thời điểm xoay
người khóe môi hơi cong, đôi mắt mỉm cười.
Chiến Bắc Liệt nhìn giai nhân phía trước, hoài niệm giờ khác vừa rồi,
trong nháy mắt quăng cái đau đớn ở phía sau ra sau đầu, chép chép miệng,
tốt xấu gì lần này cũng được bốn nén nhang.
Trong phòng, một đám ngự y tóc hoa râm thay phiên bắt mạch cho Mộ
Dung Triết, mồ hôi lạnh trên mặt chảy ròng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Lãnh Hạ mày liễu chợt nhíu, Mộ Dung Triết không thể hết, Chiến Bắc
Liệt đi ngay phía sau cũng một bộ dạng nghiêm trọng.
Ngay tại lúc này, thanh âm lo lắng của Chu Phúc truyền vào: “Mộ công
tử, chúng ta nhanh lên được không?”
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt liếc nhau, thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngoài
cửa có một bóng dáng màu xanh chậm rãi, tiêu sái tiến vào, phía sau lưng
có một hòm thuốc, thần sắc cứng nhắc, chính là Mộ Nhị.
Chu Phúc ở bên cạnh gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, ngươi còn là thần y
sao, nhìn bộ dáng ngươi, chờ ngươi đi tới thì người bệnh cũng tắt thở rồi!
Hai người cũng không quan tâm sao hắn lại quay về, lại đúng thời điểm
như vậy, Chiến Bắc Liệt phất phất tay với ngự y phân phó: “Đều đi ra ngoài
đi.”
Đợi cho các ngự y như được đại xá rời khỏi phòng, Mộ Nhị cũng thong
thả tới gần, vươn ngón tay thon dài đặt lên trên cổ tay Mộ Dung Triết, bắt
đầu bắt mạch.