Nghĩa giống như là chúa cứu thế của Tiết thành, phải ở một nơi nhỏ nhoi
như Tiết thành thật là oan ức cho hắn.”
Chiến Bắc Liệt ngắm nghía mái tóc nàng, cười lạnh nói: “Tiết Nhân
Nghĩa rất coi trọng danh dự, hắn lợi dụng dư luận để tẩy não dân chúng, thủ
đoạn như vậy thật ra rất thích hợp với những kẻ thống trị.
Lãnh Hạ khiêu mi, giễu cợt nói: “Dã tâm không nhỏ.”
Đúng lúc này, cửa phòng bị mở ra, Diệp Nhất Hoàng ló đầu vào vui
mừng nói: “Ân nhân, ngươi đã về rồi?”
Hắn chạy chậm đến trước người Lãnh Hạ, cười tủm tỉm hỏi: “Ân nhân,
có muốn ra ngoài thành không, ta biết một cái mật đạo.”
Lãnh Hạ thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, không có hứng thú nói: “Không
đi.”
Diệp Nhất Hoàng đảo mắt vòng quanh, đột nhiên sáng ngời, lại đề nghị:
“Vậy thì chúng ta đi uống rượu đi, ta biết có quán rượu rất đặc biệt……”
Chiến Bắc Liệt phi bút lông trong tay ra, đập vào đầu Diệp Nhất Hoàng,
cắt đứt lời nói của hắn, ý tứ cảnh cáo rất rõ ràng.
Diệp Nhất Hoàng ngượng ngùng ngậm miệng, nam nhân này quá keo
kiệt, là Chiến thần thật sao?
Hắn ảo não ngồi xuống bên cạnh Lãnh Hạ, ngắm nàng, nhìn nàng,
nhưng không đi.
Kẹt…….
Cửa phòng lại bị mở ra, Diệp Nhất Hoàng ngẩng đầu lên, nhìn rõ người
vừa tới rồi lại cúi xuống.