Đây là muốn học a!
Nàng hỏi: “Từ nhỏ đến lớn ngươi đều ở một mình sao? Độc lai độc
vãng?”
Những thứ này nếu có bạn chơi cùng thì sao hắn lại không biết.
Mộ Nhị ngơ ngác gật đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm nàng.
Lãnh Hạ nhíu mày, cười nói: “Sư phụ ngươi đâu?”
Nhắc tới sư phụ, Mộ Nhị hung hăng nhíu nhíu mày, nghĩ thật lâu mà
không ra đáp án, lắc đầu trả lời: “Không biết.”
Lãnh Hạ suy nghĩ một chút, tính tình sư phụ hắn như vậy, đúng là hắn
khó mà biết được.
Nàng lại nhặt một cục đá lên, quả nhiên Mộ Nhị hai mắt hơi sáng rực
lên, chăm chú nhìn vào tay nàng.
“Ngươi có sư nương không?” Nàng lia viên đá đi.
Ánh mắt Mộ Nhị chuyển động theo viên đá, cục đá đi đến đâu mắt hắn
đi tới đó, đến tận lúc nó chìm vào nước, hắn mới quay đầu lại đáp: “Không
có.”
Sau đó lại nhìn nàng bằng ánh mắt cực kỳ tò mò.
Lãnh Hạ nhìn trời, thật không thể chịu nổi ánh mắt ngây ngốc của người
này, bắt đầu dạy dỗ.
Thời gian chậm rãi trôi đi, trời đã tối rồi.
Lãnh Hạ bóp bóp cánh tay, thật sự không thể hiểu nổi tại sao người này
lại ngốc như vậy.