Thư Yến Tả cười đến quyến rũ, anh phát hiện có lúc mèo nhỏ rất
ngốc, vô cùng dễ thương.
Trong tiệc sinh nhật, Hoắc Nhĩ Phi vốn chuẩn bị cho con gái mặc váy
trắng, con trai mặc âu phục màu đen, nhưng Bảo Bảo không đồng ý, non
nớt nói: “Mẹ, con muốn mặc váy đen, để em trai mặc âu phục màu trắng
đi!”
“Bảo Bảo ngoan, con gái mặc váy trắng nhìn rất đẹp.” Hoắc Nhĩ Phi
dụ dỗ con gái.
“Mẹ, mẹ có biết đen trắng thì đen đứng trước không,
di@en*dyan(lee^qu.donnn) con là chị, đương nhiên phải mặc màu đen.”
Bảo Bảo chu cái miệng nhỏ nhắn, rất nghiêm túc nói đạo lý với mẹ.
Hoắc Nhĩ Phi nhìn ánh mắt quật cường của con gái, chỉ cảm thấy đặc
biệt giống mình, không khỏi mềm lòng, “Được rồi, lần này mẹ nghe con.”
“Mẹ vạn tuế!” Bảo Bảo vui mừng hôn lên mặt mẹ một cái.
Nhưng tiểu Bối không vui vẻ, chị thật bá đạo, rõ ràng phải là con gái
mặc đồ trắng, bé mặc đồ đen mới đúng! Nhưng lo ngại uy “Hổ” của chị, bé
chỉ tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Hoắc Nhĩ Phi sờ khuôn mặt và mắt con gái và con trai quá giống Yến,
tại sao ba đứa bé của cô đều tương đối giống Yến, trừ khuôn mặt và mắt
của Hách nhi lớn lên giống mình, lỗ mũi tiểu Bối giống mình, những chỗ
khác đều cùng một khuôn mẫu đúc ra với Yến, quá làm cho cô không cam
lòng!
Cho đến khi cô oán trách với ông xã, Thư Yến Tả rất tùy ý nói một
câu: “Lại sinh một đứa giống em là được.”