Đều do tối hôm qua mình bị thiêu đốt trong mèo nhỏ nhiệt tình cực kỳ
khác thường, nhất thời không xem xét kỹ bị cô dụ dỗ rồi, lại không thể đổi
ý, mặc trang phục áo lông đầy đặn này trên người thật sự quái gở nói không
ra được!
“Yến, anh không cần vẫn làm bộ mặt như vậy! Anh không thích một
nhà chúng ta ra ngoài chơi sao? Hay là anh không thích bộ đồ em mua?”
Hoắc Nhĩ Phi dẩu môi bất mãn nói.
“Không có, anh chỉ là... Hơi nóng.” Thư Yến Tả nhếch nhếch khóe
môi.
“Cha gạt người, rõ ràng không nóng.” Bảo Bảo cười hì hì phá hư.
“Bảo Bảo thật biết nghe lời, hôm nay cha không phải đặc biệt đẹp trai
sao, trang phục áo lông này quá thích hợp với cha con!” Hoắc Nhĩ Phi cười
đến được gọi là ngọt ngào, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía ông xã bên
cạnh, hình như muốn nói: Anh dám cởi, anh không xong với em!
Thư Yến Tả dưới uy “Hổ” của bà xã, vốn không dám có bất kỳ ý
tưởng gì khác.
“Ừm, cha là cha đẹp trai nhất trên đời này, anh trai đẹp trai đến mê
người khiến nữ sinh thét chói tai, chỉ có tiểu Bối không có khí chất nhất,
như viên thịt!” Bảo Bảo bi bô ví dụ khiến mọi người cười dài.
Thư Nhĩ Hách cưng chiều sờ đầu bù xù của em gái, thật sự không biết
con bé lấy đâu ra những từ này.
Mình có phần đẹp trai đến khiến nữ sinh thét chói tai sao? Dường như
không có.
Tiểu Bối tức giận nhìn chằm chằm vào chị gái sinh đôi, mím miệng
muốn cởi áo lông xuống.