“Chụt” một tiếng vang lên, Hoắc Nhĩ Phi hôn một cái lên khuôn mặt
nhỏ nhắn của con trai, nước miếng cũng sắp bôi lên trên mặt bé, nhưng tiểu
Bối không hề ghét bỏ, ngược lại hôn lên miệng mẹ.
Lần này, cha bé mất hứng, ôm bé từ trong ngực mẹ ra bắt đầu giáo
dục.
“Tiểu Bối là con trai, không thể hôn miệng mẹ, biết không?”
“Vậy cha cũng là đàn ông, sao có thể hôn miệng mẹ.” Tiểu Bối không
vui chu miệng, đừng cho rằng con không biết, cha hôn trộm mẹ thật nhiều
lần!
Hoắc Nhĩ Phi đứng ở bên cạnh cười trộm, tiểu Bối của cô thật biết
nghe lời.
“Cha là người lớn, dĩ nhiên có thể hôn.” Thư Yến Tả sưng mặt lên.
“Cha có ý rằng sau khi tiểu Bối lớn lên có thể hôn miệng mẹ rồi?”
Tiểu Bối là một đứa bé ngoan, năng lực lý giải thật nhanh.
Hoắc Nhĩ Phi ở bên cạnh càng cười đến vui vẻ hơn.
Thư Yến Tả đen nửa mặt, nghiêm trang giáo dục con trai, “Cha và mẹ
là vợ chồng, cho nên có thể tùy tiện hôn, chờ sau khi tiểu Bối lớn lên lấy
vợ, rồi sẽ hiểu.”