CỬU BÌNH - CHÍN BÀI BÌNH LUẬN VỀ ĐẢNG CỘNG SẢN - 21.770.599 - Trang 142

Mao Trạch Đông đã từng nói là ông ta không theo Đạo cũng không theo
Trời. [22] Văn hóa Trung Quốc truyền thống không còn nghi ngờ gì nữa đã
trở thành một chướng ngại lớn cho việc thách thức với Đạo và đấu tranh
với Trời của ĐCSTQ.
Lòng trung thành trong văn hóa Trung Quốc truyền thống không có nghĩa
là tận tâm một cách mù quáng. Trong mắt của dân, hoàng đế là “thiên tử”:
có trời ở trên hoàng đế. Hoàng đế không thể lúc nào cũng đúng. Do đó luôn
luôn cần phải có những giám quan để chỉ ra những sai lầm của hoàng đế.
Hệ thống biên niên sử của Trung Quốc có những sử gia ghi chép lại mọi lời
nói và hành động của hoàng đế. Những viên quan có học vấn cao có thể trở
thành thầy giáo của vị thánh vương của họ, và những hành xử của hoàng đế
được phán xét dựa trên các chuẩn mực kinh điển của Nho giáo. Nếu hoàng
đế trở nên vô đạo đức, không ngộ Đạo, dân chúng có thể vùng lên để lật đổ
ông ta, như trường hợp Thành Thang phạt Kiệt, hoặc Vũ Vương phạt Trụ.
[23] Những cuộc nổi dậy này, xét từ văn hóa truyền thống, không bị coi là
vi phạm lòng trung thành hay Đạo mà còn được coi là thay Trời hành Đạo.
Khi Văn Thiên Tường (1236-1283 sau Công Nguyên) [24], một tướng lĩnh
nổi tiếng thời nhà Tống, bị bắt làm tù nhân, ông đã từ chối không đầu hàng
quân xâm lược Mông Cổ ngay cả khi Hoàng Đế đã cố gắng thuyết phục
ông đầu hàng. Đây là bởi vì, vốn là một người theo Nho học, ông tin rằng
“Dân là quan trọng bậc nhất; sau đó là đất nước; cuối cùng mới là vua.”
(dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh) [25]
ĐCSTQ độc tài không có cách nào có thể chấp nhận những tín ngưỡng
truyền thống như thế. ĐCSTQ muốn phong thánh cho những người lãnh
đạo của chính nó và quảng bá sự sùng bái cá nhân, và vì vậy sẽ không để
cho những khái niệm lâu đời như Trời, Đạo và Thần chi phối từ bên trên.
ĐCSTQ nhận thức được rằng nếu chiểu theo những chuẩn mực của văn hóa
truyền thống thì những gì nó làm sẽ bị coi là tội ác tày trời nhất đối với Trời
và Đạo. ĐCSTQ cũng nhận thức được rằng chừng nào mà văn hóa truyền
thống còn tồn tại, nhân dân sẽ không ca ngợi ĐCSTQ là “vĩ đại, quang
vinh, và luôn luôn đúng.” Các học giả sẽ tiếp tục truyền thống “khuyên răn
nhà vua dù có phải chấp nhận rủi ro cho sinh mạng của mình”, “bảo vệ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.