CỬU GIA ĐỪNG LÀM VẬY - Trang 127

Trán Sở Cuồng toát mồ hôi lạnh: “Xin lỗi. Tôi chỉ cảm thấy những

chuyện này các hạ cần phải biết, để tránh nảy sinh những ảo tưởng không
thực tế, bi thương quá độ.”

“Ta đã rất bi thương rồi, chàng không thể im miệng được sao?” Nhẫm

Cửu hét lên.

“Xin lỗi.” Sở Cuồng vội cắn chặt môi để bảo đảm không phát ra bất kỳ

âm thanh nào nữa.

“Chàng chỉ cần im lặng nghe ta nói thôi không được sao?” Nhẫm Cửu

mất khống chế lớn tiếng nói, “Ta không biết đây là ảo tưởng sao? Ta không
biết sao trên trời vĩnh viễn không nghe được lời ta nói sao? Ta không biết
cha mẹ ta sẽ không biến thành những ngôi sao chỉ biết ngờ nghệch chiếu
sáng trên trời sao? Ta cần chàng phải nhắc nhở sao? Ta cần chàng phải nhắc
nhở sao? Ta cứ muốn nói đó, không được sao?”

Đối diện với những câu hỏi dồn ép của Nhẫm Cửu, mồ hôi lạnh trên mặt

Sở Cuồng ngày càng nhiều, hắn ngoảnh mặt đi không dám nhìn Nhẫm Cửu,
chỉ khẽ lùi lại vài bước khi nàng kích động tiến tới phía trước.

“Chàng không thể…” Nhẫm Cửu giật áo Sở Cuồng, giọng bỗng yếu đi,

“… cho ta dựa một lúc sao…”

Sở Cuồng cắn môi không dám lên tiếng, nhưng vẫn đứng thẳng người,

mặc cho Nhẫm Cửu kéo ngực áo, thấp giọng sụt sùi, dần dần trán Nhẫm
Cửu dựa vào ngực hắn, nghe thấy nàng cứ đôi lúc lại hít nước mũi, biểu
hiện của Sở Cuồng hơi cứng lại, nhưng đối diện với tình huống này, hắn lại
không biết phải làm sao mới được.

Thôi vậy… Coi như hắn đáng phải chịu vậy…

Nhẫm Cửu càng khóc càng đau lòng, cả người áp vào ngực hắn, cánh

tay xuyên qua bên hông ôm chặt lấy hắn, giống như một đứa trẻ chịu uất ức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.