CỬU GIA ĐỪNG LÀM VẬY - Trang 320

Pháo hoa phía xa nở ra một đóa hoa lửa rực rỡ nhất tối nay. Sau khi tất

cả trờ lại yên lặng, tiếng côn trùng xung quang và tiếng nói của Sở Cuồng
cùng lọt vào tai Nhẫm Cửu một cách rõ ràng: “Về thôi.”

“Ơ…”

Sở Cuồng đứng dậy đi xuống dưới bậc thang.

Nhẫm Cửu ngớ ra, còn chưa tỉnh ra: “Này… Nói một câu đi!” Nàng vội

vã đuổi theo. “Nhận lời hay không thì cũng trả lời một câu chứ!” Sở Cuồng
khôn trả lời. Nhẫm Cửu tức giân đuổi theo mấy bậc thang. Lúc còn cách ba
bậc thang, Nhẫm Cửu tức giận không đuổi theo nữa, tính chuẩn khoảng
cách, đạp mạnh chân nhảy lên, phi thân về phía Sở Cuồng.

Sở Cuồng vô cùng nhạy cảm với chuyển động xung quanh, cảm thấy sau

lưng có gì đó lao tới, hắn vô thức nghiêng người né tránh. Nhưng nghe thấy
Nhẫm Cửu sợ hãi kêu lên, người lao xuống dưới, Sở Cuồng đột nhiên phản
ứng lại, đưa tay ôm lấy Nhẫm Cửu, mắng: “Các hạ còn bé lắm à?”

Nhẫm Cửu cũng quát lại: “Chàng còn bé lắm à? Không tìm nổi một cái

cớ đã trốn thẳng thì còn ra gì?”

Sở Cuồng buông Nhẫm Cửu ra, quay đầu đi, nói: “Tôi không trốn, chỉ là

đang suy nghĩ.”

Nhẫm Cửu sáng mắt lên: “Suy nghĩ về đề nghị của ta?”

“Suy nghĩ vì sao lại có người có thể đưa ra đề nghị như thế mà mặt

không đổi sắc.” Sở Cuồng quay lại nhìn Nhẫm Cửu: “Tiết tháo đâu?”

Nhẫm Cửu sững ra: “Vậy rốt cuộc là chàng có nhận lời hay không?”

“Các hạ nói xem.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.