CỬU GIA ĐỪNG LÀM VẬY - Trang 359

Tiêu Phi đưa tay ra sờ chỗ bị kim đâm trên cổ, không thấy vết thương,

nhưng hắn lại phát hiện một chuyện kì lạ. Hắn không có mạch đập nữa.
Ngón trỏ ấn vào cổ rất lâu mà vẫn không cảm thấy một chút rung động nào.
Hắn không có mạch đập. Tiêu Phi chống tay xuống đất, chật vật đứng dậy.
Cảnh tượng thê lương đập vào mắt khiến hắn cảm thấy giờ đây mình đang ở
trong mơ.

Rất nhiều xác chết, rất nhiều mưa, đây là một chuyện hoang đường cỡ

nào? Hắn từng bước từng bước về phía trước trong đầu hoàn toàn trống
rỗng, cũng không biết đi đâu. Hắn chỉ muốn hoạt động để chứng minh mình
vẫn còn sống.

“Cửu cô nương!”.

Tại hắn rất nhạy bén bắt được một giọng nói tương đối quen thuộc, hắn

nhìn về phía đó. Phó Thanh Mộ mặc áo bào gấm Kì Linh giáo tự may, lông
mày nhíu chặt, vừa gọi vừa không ngừng tìm kiếm giống như những người
khác: ”Cửu cô nương!”. Một người đàn ông tóc ngắn mặc đồ đen đi sau
hắn, ánh mắt người này không ngừng tìm kiếm trong số các xác chết xung
quanh nhưng từ đầu đến cuối đều không nói một lời, im lặng một cách lạ
lùng, sắc mặt cũng trắng bệch một cách lạ lùng.

Đột nhiên Phó Thanh Mộ dừng chân, tóm lấy một cánh tay giữa đống

xác chết: “Cửu cô ngương!”. Giọng hắn còn hơi lên cao, còn chưa kịp kéo
lên thì đã bị một người khác kéo sang bên cạnh. Sở Cuồng hành động cực
nhanh, bới cái xác bị đè dưới những cái xác khác ra, nhưng sắc mặt hắn lại
lập tức trầm xuống: “Không phải”.

Phó Thanh Mộ tức giận vò đầu: “Đã tìm hai ngày rồi, bao nhiêu xác chết

như vậy, không biết còn phải tìm tới khi nào? Chẳng phải anh nói thứ gì đó
có thể cảm ứng được Cửu cô nương ở đâu sao? Tại sao vẫn không có phản
ứng gì?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.