CỬU GIA ĐỪNG LÀM VẬY - Trang 392

Lần theo dấu vết của Nhẫm Cửu chạy tới hậu hoa viên hoa lâu, nhưng

khi vào cửa lại không cảm thấy gì nữa, không khóa được vị trí của thiết bị
nhận biết, không dò xét được hơi thở của người đồng hóa. Nhẫm Cửu tựa
như đã biến mất. Giống như lúc Nhẫm Cửu bị bắt đi hôm đó, hắn không
khỏi hoảng hốt, tuy nhiên sau khi hỏi thăm lại nhận được đáp án là… phó
Thanh Mộ đang dạy Nhẫm Cửu một vài thứ? Gã đạo sĩ khốn nạn đó có thể
dạy Nhẫm Cửu cái quái gì chứ?

Sở Cuồng vào hoa lâu, không hỏi một ai, hễ thấy phòng đóng cửa đều

một cước đá tung, bất kể người trong phòng kinh ngạc hay là giận dữ, hắn
lập tức đi sang phòng tiếp theo. Gã nô bộc đi theo sau lưng hắn không
ngừng khuyên bảo, cuối cùng không nhịn được nữa kêu lên: “Trên tầng hai!
Công tử! Phòng của người công tử cần tìm ở trên tầng hai!”.

Sở Cuồng không thèm đi cầu thang, tiện tay chộp rèm sa bên cạnh, dễ

dàng nhảy lên lan can tầng hai như một cánh én. “Phòng nào?”. Lúc này
hắn mới quay lại hỏi gã nô bộc đang trợn mắt dưới lầu.

Gã nô bộc sững ra, nói: “Phòng… phòng trong cùng”.

Bước chân vững vàng của Sở Cuồng đi tới, tiếng giầy nện xuống đất làm

người ta sợ hãi vô cớ. Đi đến trước cửa phòng cuối cùng, hành lang khá kín
làm nơi này bớt ồn ào hơn mấy phòng bên ngoài, tiếng động trong phòng
liền len qua khe cửa, truyền vào tai Sở Cuồng rất rõ ràng.

“A…”. Tiếng thở dốc của Phó Thanh Mộ nghe rất hung phấn. Tiếng rên

rỉ của cô gái thì như thể nức nở, dường như vừa sung sướng vừa cố nén đau
đớn.

Sở Cuồng liền chết sững người ngoài cửa. Hắn biết bên trong đang xảy

ra chuyện gì, hắn cũng biết bây giờ mở cửa đi vào sẽ nhìn thấy cảnh tượng
gì. Ngay hôm nay, không lâu trước, cô gái trong phòng này còn trần truồng
lao vào lòng hắn. Hắn đã ôm eo cô ta, biết cảm giác chạm vào da dẻ cô ta là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.