CỬU GIA ĐỪNG LÀM VẬY - Trang 539

Lâm Cẩm Phong sững người, vội vàng nghiêng người kéo cổ áo lên che

vết thương: "Không có vấn đề gì nữa rồi".

Nhẫm Cửu thì thào: "Không ngờ vẫn chưa khỏi".

"Sắp khỏi rồi". Lâm Cẩm Phong định đổi đề tài: "Chúng ta qua bên kia

ngắm hoa đi".

Nhẫm Cửu không cử động. Đến lúc Lâm Cẩm Phong định kéo Nhẫm

Cửu đi, Nhẫm Cửu lại đột nhiên dùng hai tay vỗ lên mặt Lâm cẩm Phong.
"Không được cử động!", Nhẫm Cửu nói, sau đó xáp đến gần xem vết
thương trên cổ hắn: "Em cắn sâu quá...".

Họ cách nhau quá gần. Lâm Cẩm Phong khẽ quay đầu, nhìn thấy nửa

bên mặt Nhẫm Cửu. Hắn không khỏi nhớ đến buổi tối ở thành Giang Châu
đó, Nhẫm Cửu tóc bạc mắt đỏ như yêu ma, lại như tiên nữ giáng trần cứu
mạng hắn.

"Nhất đinh là rất đau", Nhẫm Cửu thì thầm.

Ánh mắt Lâm Cẩm Phong dịu dàng: "Không đau".

Đầu ngón tay Nhẫm Cửu hơi nóng hơn nhiệt độ cơ thể người thường

nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên cổ Lâm Cẩm Phong, không nói lời nào
lại hơn ngàn vạn câu âu yếm diu dàng. Thấy Nhẫm Cửu cúi đầu, Lâm Cẩm
Phong khẽ gọi một tiếng: "Cửu cô nương!". Hắn suýt nữa không kìm được
đưa tay kéo Nhẫm Cửu vào lòng. Hắn muốn khẽ khàng an ủi để Nhẫm Cửu
thôi tự trách mình...

"Em xin lỗi". Nhẫm Cửu hơi lạc giọng: "Sở Cuồng, em xin lỗi!".

Cánh tay Lâm Cẩm Phong khựng lại giữa không trung, Một hồi lâu sau

hắn mới lặng lẽ hạ tay xuống: "Không sao". Hắn không phải Sở Cuồng, vốn
không nên trả lời vấn đề này thay Sở Cuồng. Nhưng Lâm Cẩm Phong cảm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.