CỮU NGUYỆT ƯNG PHI - Trang 368

Bởi vì hắn rõ là đã nhìn thấy ra cuộc hội ngộ hôm nay không phải là một

trò đùa.

Cổng sảnh đường mở ra, bên trong không một tiếng người. Ngọc Tiêu và

Lữ Địch đều không phải là những kẻ thích nói, càng không thích cười đùa.

Khi bọn họ cười, thông thường là chỉ vì người mà bọn họ muốn giết đã

chết trước mặt họ.

Đinh Linh Lâm hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười thật là ngọt ngào,

giữ tư thái cực kỳ ưu nhã bước vào.

Những kẻ đang đợi nàng bên trong, quả nhiên chính là Ngọc Tiêu và Lữ

Địch.

Trong sảnh đường cũng có ánh dương lọt vào, nhưng vô luận ai chỉ cần

vừa bước vào, đều lập tức cảm thấy bản thân dường như đi vào một hố
băng vậy.

Ngọc Tiêu đạo nhân đang ngồi trên một chiếc ghế nhìn ra cửa, khi lão

ngồi, thì luôn luôn chọn một chiếc ghế dễ chịu nhất.

Phục sức của lão vẫn luôn hoa lệ trông rất phô trương.
Trong sảnh tuy vẫn còn có một người khác, nhưng lão dường như không

cần biết đến ai.

Lão vốn xưa nay vẫn xem mọi người dưới con mắt.
Lữ Địch lại đang nhìn lão, vẻ mặt giống như một du nhân thờ ơ lãnh

đạm, đang đứng ở trong một cái củi thú, nhìn một con sư tử già đang giễu
võ dương oai vậy.

Vẻ mặt trắng xanh của Lữ Địch mang một vẻ lãnh đạm khinh miệt, tại vì

y biết bộ lông da của con sư tử này tuy hoa lệ, nhưng răng đã hết bén, móng
đã cùn, vốn không cách gì uy hiếp được y.

Vẻ mặt của y lãnh đạm, trang phục giản đơn, trong phòng tuy còn có một

cái ghế thoải mái như vậy, nhưng y thà rằng đứng.

Đinh Linh Lâm đứng ở cửa, nhìn thấy bọn họ, cười rất là ngọt ngào.
Hai người này là một sự đối lập rất là rõ ràng mãnh liệt. Đinh Linh Lâm

vừa nhìn thấy bọn họp, liền biết ngay bọn họ tuyệt không thể có sự cộng tác
hòa hợp tốt lành được.

- Ta họ Đinh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.