CỮU NGUYỆT ƯNG PHI - Trang 417

Nàng đột nhiên xé toạc vạt áo, lộ ra bộ ngực trần. Trong bóng tối, bộ

ngực này giống như con tôm phát quang, gió lại lạnh như dao cắt.

Thân thể nàng đã bắt đầu run rẩy liên tục.
“Thiếp biết chàng có thể không tin thiếp, thiếp biết.. nhưng lần này, thiếp

lại muốn chết cho chàng xem.” Nàng đưa bàn tay run rẩy ra, từ trên dầu rút
ra một cây kim thoa dài năm phân, dụng hết lực khí toàn thân, đâm thẳng
vào tim.

Nàng thật sự muốn chết. Theo nàng, trên thế giới này chẳng còn gì để

lưu luyến nữa cả.

Gia môn thảm biến, huynh đệ phiêu linh, thiên thượng địa hạ, nàng chỉ

còn có một người có thể tin cậy được.

Nàng vốn đã quyết tâm cả đời đi theo người này. Nhưng bây giờ người

này đã không còn muốn nhìn mặt nàng nữa.

Kim thoa đâm vào ngực, máu tươi vọt ra, có một bóng người nhanh nhẹn

phóng tới, nắm chặt lấy tay nàng.

“Chát” một tiếng, kim thoa rơi xuống đất.
Máu đỏ tươi, chảy loang trên bộ ngực trắng như tuyết của nàng.
Nàng sau cùng đã nhìn thấy người này, con người mà sống chết nàng

cũng không thể quên được.

Cuối cùng nàng đã nhìn thấy Diệp Khải Nguyên.
* * * * *
Bóng đêm ảm đạm, tinh quang nhàn nhạt, rọi chiếu vào khuôn mặt Diệp

Khải Nguyên.

Chàng xem ra mơ hồ vẫn như xưa, đôi mắt vẫn sáng, khóe miệng vẫn

như đang nở nụ cười.

Nhưng nếu nhìn kỹ, thì sẽ thấy đôi mắt của chàng sở dĩ sáng, chẳng qua

là vì ánh lệ.

Chàng tuy vẫn cười, nhưng là một nụ cười thê lương đầy bi thương.
- Nàng khỏi cần phải làm như thế.
Chàng buông nhẹ tiếng thở dài, ôn tồn nói:
- Sao nàng muốn làm hại chính mình?
Đinh Linh Lâm nhìn chàng, đờ đẫn nhìn chàng, toàn thân như tê cứng đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.