CỮU NGUYỆT ƯNG PHI - Trang 418

“Tương kiến như bất kiến”...
Tại sao trời cao lại sắp xếp cho bọn họ gặp nhau lần này? Tại sao?
Diệp Khải Nguyên hiển nhiên cũng đang đè nén chính mình:
- Ta biết nàng không có lỗi với ta, nàng không nói, lỗi là ở ta.
- Chàng...
Diệp Khải Nguyên không để cho nàng nói:
- Nàng không cần phải nói gì hết, ta biết hết cả rồi.
- Chàng.. chàng thật đã biết hết à?
Diệp Khải Nguyên gật đầu, trầm mặc nói:
- Ta nếu là nàng, ta nhất định cũng sẽ làm như vậy. Quách Định là một

thanh niên rất có tiền đồ, là người tốt, nàng đương nhiên tuyệt không thể
nhìn Quách Định vì nàng mà chết.

Nước mắt Đinh Linh Lâm như suối tuôn trào:
- Nhưng thiếp...
- Nàng là một thiếu nữ quá thiện lương, nàng biết chỉ có làm như vậy,

mới có thể làm cho Quách Định có thể tiếp tục sống được.

Diệp Khải Nguyên thở dài nói tiếp:
- Một người nếu ngay chính mình cũng không muốn sống nữa, thì trên

thiên hạ chắc chắn sẽ không có ai có thể cứu được y, ngay Cát Bình cũng
không thể.

Diệp Khải Nguyên đích xác hiểu Quách Định, càng hiểu Đinh Linh Lâm

hơn.

Trên thế gian này tuyệt không có bất cứ chuyện gì có thể quý hơn sự

thông cảm và hiểu biết ấy.

Đinh Linh Lâm giống như một đứa trẻ được an ủi vỗ về, đột nhiên lao

vào trong lòng Diệp Khải Nguyên, bật khóc tức tưởi.

Diệp Khải Nguyên để cho nàng khóc.
Khóc cũng là một cách xoa dịu, Diệp Khải Nguyên mong sự tủi thân và

bi thống trong lòng nàng sẽ theo dòng lệ của nàng mà trôi đi.

Nhưng còn bản thân chàng thì sao?
Chàng tuyệt không thể khóc, thậm chí lặng lẽ rơi vài giọt lệ cũng không

được, chàng biết giữa hai người bọn họ, ít nhất phải có một người cứng rắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.