CỮU NGUYỆT ƯNG PHI - Trang 446

Đinh Linh Lâm đột nhiên hiểu rõ người mà y lo lắng vừa rồi không phải

bản thân y mà là nàng.

Điều này giống như một cây kim đâm vào tim nàng.
Nàng không biết nên nói gì nữa, cũng không biết nên làm thế nào để có

thể báo đáp ân tình này.

Cát Bình đột nhiên cười cười nói:
- Ta đã nói, đối với y đạo ta đã nhập ma, vì vậy ta không có bằng hữu,

cũng không có thân nhân tại vì ta không quan tâm đến bất cứ người nào cả.

Nhưng y lại quan tâm đến Đinh Linh Lâm.
Nàng biết, nàng đã nhìn thấy ra nhưng không biết tại sao?
Vô luận như thế nào, y đã già niên kỷ giữa họ quả thật kém xa, đương

nhiên sẽ không có loại tình cảm mà ngay đến nghĩ nàng cũng không dám.

Y quan tâm đến nàng, có lẽ chẳng qua giống như sự quan tâm của phụ

thân đối với nữ nhi.

Nhưng Cát Bình đã mở to mắt ra đang nhìn chăm chú nàng.
Sắc mặt y càng đỏ hơn, trong ánh mắt cũng phảng phất có một ngọn lửa

bùng cháy, ngọn lửa này đã khiến cho y mất đi sự lãnh đạm và trấn định
thường lệ.

Y đã dần dần không cách gì khống chế được lý trí của y nữa.
Đinh Linh Lâm bất giác ý thức ra, né tránh ánh mắt của y, không dám

nhìn y nữa.

Cát Bình đột nhiên cười cười, cười rất là buồn thảm nói:
- Ta đã là một lão nhân, niên kỷ của bọn ta quả thật cách nhau quá xa,

nếu không thì...

Nếu không thì thế nào? Y không nói ra nhưng cũng không cần phải nói.
Đinh Linh Lâm cũng hiểu rõ ý của y, cũng như đã hiểu rõ tình cảm của y.
Lão nhân cũng là người. Chỉ cần là người thì tất có sự yêu thích.
Lão nhân cũng giống như thanh niên, đều có tình cảm, có khi tình cảm

của bọn họ thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả thanh niên, sâu sắc hơn vì bọn họ
đã hiểu rõ cái đáng quý của loại tình cảm này, vì bọn họ đối với loại tình
cảm này đã có tâm trạng được mất, khi còn chưa có được nó thì luôn e sợ
nó mất đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.