CỮU NGUYỆT ƯNG PHI - Trang 97

- Đương nhiên không phải.
Khóe miệng lộ ra một nụ cười hiểm của loài hồ ly, lâu sau lão mới nói:
- Bọn ta bảo ý mật báo tin tức cho hắn, muốn cùng hắn kết bằng hữu.
Ánh mắt Hàn Trinh lóe sáng lên, y mỉm cười nói:
- Tại vì Thiên Địa Nhất Đao xưa kia cũng có ân nghĩa với bọn ta, bọn ta

lần này đến không phải là muốn tính sổ với hắn, mà là báo ân.

Vệ Thiên Bằng nói:
- Không sai chút nào!
Hàn Trinh tiếp:
- Nam Hải nương tử đã chết rồi, những kẻ khác không đáng phải lo, bọn

ta nhất định phải khuyên hắn hãy thừa cơ hội tốt này, trước nhất hãy hạ thủ
trừ khử đi những kẻ có dã tâm đối với hắn.

Vệ Thiên Bằng nói:
- Hắn là người thông minh, nhất định sẽ hiểu rõ.
- Huống hồ hắn còn có bọn ta làm hậu thuẫn cho hắn, hắn bất luận muốn

giết người nào, bọn ta đều có thể giúp hắn đề đao.

Vệ Thiên Bằng cười lớn nói:
- Hay lắm! Ngươi càng lúc càng tỏ ra hiểu biết, cũng không uổng công

sức ta đối với ngươi.

Bọn họ đã đi vào trong rừng mai, một làn gió xuân nhè nhẹ thổi lại, trong

màn sương đột nhiên hiện ra một bóng người như hồn ma.

Vệ Thiên Bằng nạt lớn:
- Ai đó?
- Ta đây!
Người này rũ đầu đi tới, chính là Tây Môn Thập Tam.
Vệ Thiên Bằng sững mặt hỏi:
- Ai kêu ngươi đến đây?
Tây Môn Thập Tam ngẩng đầu lên nói:
- Đệ tử có một chuyện khẩn yếu, muốn bẩm báo lão nhân gia.
Vệ Thiên Bằng hỏi:
- Chuyện gì?
Tây Môn Thập Tam bước tới mấy bước, tới gần hơn chút nữa, rồi nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.