CỨU TINH XỨ CÁT - Trang 243

Im lặng.

Rồi đúng như trong thị kiến, một người lính cạnh đó lên tiếng: “Có thực là
Hoàng đế không? Ai nhìn thấy được? Cho tôi biết đi.”

“Không ai trong chúng ta còn mắt,” Paul nói. “Chúng cũng đã cướp đi mắt
ta, nhưng không lấy mất thị kiến của ta. Ta có thể thấy ngươi đứng đó, một
bức tường bẩn trong tầm với ở bên trái ngươi. Giờ hãy can đảm đợi. Stilgar
đang đến với bạn bè của chúng ta.”

Tiếng phành phạch của nhiều tàu chim to dần xung quanh. Có tiếng bước
chân vội vã. Paul nhìn đồng đội mình tới, âm thanh họ tạo ra phù hợp với
thị kiến tiên tri của chàng.

“Stilgar!” Paul hét lên, vẫy một cánh tay. “Đằng này!”

“Nhờ ơn Shai-hulud,” Stilgar kêu lên, chạy đến chỗ Paul. “Người không
bị...” Trong im lặng đột ngột, thị kiến của Paul cho chàng thấy Stilgar đang
đau đớn nhìn đôi mắt bị hủy hoại trên mặt người bạn và Hoàng đế của ông.
“Ôi, Bệ hạ.” Stilgar rên lên. “Usul... Usul... Usul...”

“Bom thạch thiêu thế nào rồi?” một người mới tới hét lên.

“Nó đã chấm dứt,” Paul lên giọng. Chàng ra hiệu. “Tới đây ngay mà cứu
những người gần nó nhất. Bật khiên chắn đi. Năng nổ lên!” Chàng quay lại
Stilgar.

“Người thấy sao, Bệ hạ?” Stilgar hỏi, sự kinh ngạc âm vang trong giọng
ông. “Sao Người thấy được?”

Để trả lời, Paul đưa một ngón tay chạm vào má Stilgar phía trên vòm bịt
miệng, cảm thấy nước mắt. “Ông không phải cho ta hơi ẩm, bạn già ạ,”
Paul nói. “Ta chưa chết.”

“Nhưng mắt Người!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.