CỨU TINH XỨ CÁT - Trang 298

Giờ nhớ lại chuyến bay từ Arrakeen, nàng thừa nhận nàng không chờ đợi sẽ
sống sót sau đó. Paul đã nhất quyết tự lái tàu chim của mình. Chàng đã lái
máy bay tới đây mà không có mắt. Sau trải nghiệm đó, nàng biết chàng có
làm gì cũng không thể khiến nàng ngạc nhiên được nữa.

Lại một cơn đau khác lan ra trong bụng.

Người ghola thấy hơi thở nàng nhỏ đi, má căng ra, anh hỏi: “Đã đến lúc rồi
ư?”

“Ta... phải, đến lúc rồi.”

“Người không được chần chừ.” Anh nắm lấy tay nàng, giục nàng đi nhanh
xuống sảnh.

Nàng nhận ra anh ta hốt hoảng, liền nói: “Vẫn còn thời gian.”

Anh dường như không nghe thấy. “Quan điểm của đạo Zensunni về sinh
nở,” anh nói trong khi thúc giục nàng đi nhanh hơn nữa, “là phải chờ đợi
không mục đích trong trạng thái căng thẳng cao nhất. Đừng ganh đua với
những gì đang xảy ra. Ganh đua là chuẩn bị cho thất bại. Đừng vướng mắc
vào nhu cầu đạt được bất cứ điều gì. Theo cách này, ta sẽ đạt được mọi
thứ.”

Trong khi anh ta nói, họ tới cổng vào khu ở của nàng. Anh đẩy nàng qua
các tấm màn treo, kêu lên: “Harah! Harah! Chani đến lúc rồi! Gọi bác sĩ
đi!”

Tiếng gọi khiến những người hầu vội vã chạy lại. Người ta hối hả tới mức
làm Chani thấy mình như hòn đảo bình lặng... cho tới khi cơn đau tiếp theo
ập đến.

Hayt, bị đuổi ra hành lang ngoài, phân vân hồi lâu trước hành động của
chính mình. Anh thấy mình cố định tại điểm nào đó trong thời gian nơi mọi
sự thật đều chỉ là nhất thời. Anh nhận ra đằng sau những hành động của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.