Đến lúc Cơ thất vọng, định gác máy thì ở đầu dây bên kia có giọng
người nhừa nhựa ngái ngủ rất khó nghe:
- Alô!
Việt Cơ chợt lúng túng:
- Dạ... Cho tôi gặp Trung. Trần Việt Trung.
Bên kia im lặng như để chỉnh volume, rồi giọng Trung vang lên:
- Tôi đây. Xin lỗi, ai thế?
Việt Cơ không trả lời mà hỏi tới:
- Trời ơi! Bộ anh đang ngủ hả Ngầu Chẩy? Tôi nghe giọng anh còn say
ke đó.
Trung reo lên:
- A Muối hả? Thật là bất ngờ. Sao, có khỏe không?
Cơ ngọt nhạt:
- Dĩ nhiên là khỏe. Chẳng lẽ bệnh mới gọi cho anh.
Giọng Trung tỉnh bơ thật dễ ghét:
- Chuyện tâm bệnh ai mà biết. Nhưng chắc chắn không tự nhiên mà gọi
cho tôi rồi.
Cơ liếm môi:
- Tôi cần tài xế chở đi vài ba chỗ ngay bây giờ. Anh đừng nói là không
rảnh nghen.
Trung cười qua máy:
- Cơ là khách "ruột" mà. Bận cách mấy cũng không từ chối, lỡ mất mối
thì uổng lắm.
Việt Cơ tằng hắng:
- Vậy anh tới ngay đi. Tôi đợi ở cột điện ấy.
- Tới ngay thì chưa được. Ít nhất cũng nửa tiếng nữa. Tôi vẫn còn say...
ke lắm.
Cơ chun mũi:
- Ôi! Gớm qúa. Mau mau giùm đi ông tướng.
- Đúng sáu giờ tôi sẽ có mặt ngay cột điện. Bye nha.
Việt Cơ đặt ống nghe xuống với tất cả nhẹ nhõm. Nhất định cô sẽ tạo ra