DẠ KHÚC - Trang 8

Chất rượu rhum vừa nhẹ vừa loãng bỗng làm cô ngây ngất.
Tiến chưa khi nào ngõ lời yêu Cơ, nhưng cô tin chắc ngày ấy rồi sẽ đến. Ở
tuổi của cô, tình yêu công danh, sự nghiệp còn ở trước mặt cứ tận hưởng
những phút giây ngọt ngào, lãng mạn của thuở ban đầu, chớ vội vàng làm
chi.
Giọng Tiến bỗng trầm hẳn xuống:
- Anh luôn mơ có một ngày luôn có em bên cạnh.

Việt Cơ chớp mi. Cô để mặc Tiến nắm tay và không rút lại như trước đây
nữa. Giữa hai người như có một sợi dây ràng buộc thiêng liêng. Lúc này,
cô đang cần một chỗ dựa. Hơn ai hết, Tiến chính là chổ dựa đó.

Len lén tựa đầu vào vai anh, Việt Cơ để mặc hồn trôi theo tiếng nhạc không
lời vang lên thật ấm trong quán. Với cô, tình yêu của Tiến giống như bài
nhạc hòa tấu này, êm đềm, sâu lắng và cũng thật dễ hiễu, dẫu không nói lên
thành lời.
Đang thiu thiu ngủ, Cơ giật mình vì bị lay mạnh:
- Dậy nhanh lên Cơ. Con gái hư mới ngủ ngần đấy.
Lồm cồm bò dậy, cô ngơ ngác nhìn mẹ:
- Chuyện gì hả mẹ?
Giọng bà Thu nghiêm nghị:
- Chở mẹ đi công chuyện.
Nằm vật ra giường, Cơ rên rỉ:
- Vậy mà mẹ làm như cháy nhà không bằng. Con đang ngủ, mẹ gọi như
vầy vài lần nữa chắc con sẽ vỡ tim mà chết.
Bà Thu càu nhàu:
- Hừ! Làm như tim người ta dễ vỡ lắm. Mau rửa mặt, thay quần áo đi.
Cơ uể oải rời giường, không hỏi, cô cũng biết sẽ chở mẹ tới đâu rồi. Từ khi
ba đi bẵng một tuần tới nay, mẹ cô lúc nào cũng nhấp nha nhấp nhổm như
ngồi trên lửa. Mẹ không yên tâm cũng phải.
Việt Cơ úp mặt vào khăn ướt cho tỉnh táo. Cô nhếch môi nghĩ: Có tỉnh cách
mấy, cũng không lôi được mẹ khỏi vòng luẩn quẩn đang trói chặt tâm trí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.