bác sĩ Boris. Không gì có thể tượng trưng tốt hơn cho cái chuyện tư cách tôi
giờ đã xuống dốc đến thế nào. Một tuần trước, tôi còn là một nhạc công
jazz. Giờ tôi chỉ còn là một gã hãnh tiến tuyệt vọng giữa số đông, chỉnh lại
mặt mày hòng có cơ hôi bò đằng sau những Lindy Gardner của thế giới này
để tới địa vị ngôi sao rỗng tuếch.
Mấy ngày tiếp đó, tôi cố giải khuây bằng cách đọc sách, nhưng không
sao tập trung được. Dưới lớp băng, mặt tôi có chỗ đập thình thịch, chỗ khác
lại ngứa điên cuồng và tôi trải qua từng đợt nóng bừng hay bức bối khó thở.
Tôi mong mỏi đến lúc được chơi kèn, và ý nghĩ sẽ phải nhiều tuần nữa mới
có thể bắt cơ mặt chịu áp lực đến thế khiến tôi càng tuyệt vọng hơn nữa.
Cuối cùng, tôi rút ra kết luận: cách tốt nhất để qua ngày là xen kẽ giữa nghe
đĩa và những đợt ngồi ngó bản nhạc – tôi đã mang theo tới đây cặp bản
nhạc với hợp âm và ca từ mà tôi vẫn tập trong buồng con – và tự ngâm nga
các dạng biến tấu cho mình mình nghe.
Đến gần cuối tuần thứ hai khi tôi bắt đầu thấy khá hơn cả về thể chất lẫn
tinh thần, cô y tá đưa tôi một phong bì và cười đầy vẻ hiểu biết, bảo: “Thứ
này không phải ngày nào cũng có đâu.” Trong là một trang viết từ giấy
khách sạn, và vì nó đang ở ngay trước mặt tôi đây, tôi sẽ dẫn lại nguyên văn
từ đó.
Gracie nói với tôi anh đang buồn chán cảnh sống xa hoa này. Tôi cũng
thế. Anh qua thăm tôi thì sao nhỉ? Nếu anh không nghĩ năm giờ tối nay là
quá sớm để uống cocktail? Ông B. cấm chất cồn, tôi đoán với anh cũng vậy.
Thế nên có lẽ chỉ là nước ngọt và Perrier. Bác với chẳng sĩ! Hẹn gặp anh
năm giờ, nếu không tôi sẽ đau khổ hết sức. Lindy Gardner.
Có lẽ là do đến lúc này tôi đã hết sức buồn chán; hoặc có thể vì tâm
trạng bây giờ đã lại khá lên; hoặc là ý nghĩ có một bạn tù cùng trao đổi
chuyện trò là quá hấp dẫn. Hoặc có thể tôi không hoàn toàn miễn nhiễm với
cái xa hoa như tôi tưởng. Đằng nào thì, bất chấp mọi điều đã nghĩ về Lindy