ĐÁ QUÝ KHÔNG NÓI DỐI - Trang 113

nặng, uống thuốc không hiệu quả, bác sĩ nói chỉ còn phụ thuộc vào ý trời.
Tôi muốn có viên Ánh Trăng mang lại may mắn, cho dù là mê tín đi nữa thì
tôi cũng muốn làm điều gì đó để bày tỏ sự hiếu thảo đối với ba tôi, tôi
không mong muốn nhiều mà chỉ hy vọng có thể mượn nó trong một
tháng…” Một tháng sau, cô sẽ có cách lấy lại nó từ tay Khưu Lạc.

“Ngôn Khởi Thước chết thì có liên quan gì đến tôi?” Triệu Hằng Chi gắt lên
với cô gái đang quỳ dưới đất, hưng phấn của cả buổi tối đã bị cô phá tan
tành.

“Anh không còn nhớ khi mẹ anh nằm trên giường bệnh anh đã có tâm trạng
thế nào sao?” Triệu Hằng Chi là người hiếu thảo có tiếng, đã từng vì mẹ mà
thức trông ba đêm không ngủ. “Lúc đó anh đã đặt viên Ánh Trăng vào lòng
bàn tay mẹ anh và bà đã vượt qua nguy hiểm một cách thần kỳ, sau đó anh
thường xuyên đẩy xe lăn đưa bà di dạo trong hoàng hôn, khi bà từ giã cõi
đời này trên môi vẫn ngậm nụ cười. Tôi cũng muốn hiếu thảo một lần như
thế. Cảnh Thụy là gì chứ, Hạc Huyết Hồng là gì chứ, nếu như ba tôi không
còn thì tôi giữ lại những viên đá quý đó có tác dụng gì chứ?” Cô ngước lên
nhìn Hằng Chi, đôi mắt đẫm lệ chờ đợi.

Triệu Hằng Chi nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt của Ngôn Thiên Hạ cộng
thêm việc không tiếc hy sinh viên Hạc Huyết Hồng để đổi lấy viên Ánh
Trăng, khiến cho mọi thứ trở nên thật đáng tin cậy.

Thế nhưng, hồ ly thì vẫn là hồ ly.

Triệu Hằng Chi nhặt cái áo complet đang nằm dưới đất rồi mặc lại sau đó
chỉnh lại quần áo và nói: “Viên Ánh Trăng là vật báu của nhà họ Triệu tôi,
nếu cha cô bị bệnh nặng thì tôi khuyên cô nên tìm bác sĩ giỏi nhất thế giới,
cần phẫu thuật thì phẫu thuật, cần dùng thuốc thì dùng thuốc”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.