ĐÁ QUÝ KHÔNG NÓI DỐI - Trang 127

“Ba biết. Có điều ban đầu chẳng phải con nói viên đó là giả sao? Tại sao
ông ấy lại muốn giúp chúng ta chứ?”

“Có thể… có thể “Lý Ngự Thành” nể mặt Châu Cẩn Du, ha ha…” Ngay cả
cái cớ này bản thân cô cũng chả tin được: “Ba, Cảnh Thụy đã không sao rồi,
công việc sau này của công ty do mình ba lo liệu, con phải đi một thời
gian”.

“Đi đâu? Sao ngay cả con cũng đi thế? Các người cứ đi từng người từng
người một”. Ông Khởi Thước bị kích động và bắt đầu xẵng giọng.

Thiên Hạ vội nói: “Ba, con đi sớm về sớm,à. Ba à, con có người yêu rồi,
con sẽ dẫn anh ấy về làm con rể ba”. Cô cũng chỉ còn cách này để an ủi ba
mình mà thôi.

Ngôn Khởi Thước bán tín bán nghi nhưng cũng gật đầu đồng ý. Thiên Hạ
nhân cơ hội này lên gác chuẩn bị đồ đi luôn. Trên hộ chiếu của Khưu Lạc
xuất hiện những nước nào cô đều nhớ rõ, Pháp, Mỹ, Ý, Tây Ban Nha,
Monaco, Nhật Bản. Tìm từng nước một, mỗi nước tìm mất nửa tháng, tìm
tất cả các quán bar nổi tiếng, cô không tin mình không tìm thấy anh.

Cô đơn trên mảnh đất lạ lẫm, đêm heo hắt ánh đèn xanh đỏ từ các quán
rượu, mọi âm thanh của thế giới xô bồ vọng lại, từng gương mặt người xa lạ
bước qua cô. Ban đầu khi gặp anh tại Akers, cô quay lưng như không hề
quen biết, bây giờ lại sốt sắng đi tìm anh, thật là nực cười.

Paris về đêm, Thiên Hạ ngồi trong quán cà phê lộ thiên, cà phê trên bàn đã
nguội ngắt từ bao giờ rồi. Mới có tháng tư nhưng thời tiết đã vô cùng ẩm
ướt. Trước mặt là dòng sông Xen nổi tiếng, từng đợt sóng nhỏ cuộn trào,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.