ĐÁ QUÝ KHÔNG NÓI DỐI - Trang 226

Bốp! Cô tát anh một cái rõ đau, người anh theo quán tính nghiêng về phía
ngoài. Khi anh quay mặt lại thì ánh mắt đã tràn đầy tức giận như muốn phát
điên lên giết chết cô! Thiên Hạ nói trước: “Máy ảnh đâu? Thẻ nhớ đâu? Tôi
là người anh có thể chơi được sao?”

Anh đưa tay bóp chặt cổ cô! Đột nhiên bị bóp chặt như thế khiến Thiên Hạ
không có chút sức lực nào, chết tiệt, ngay cả thở cũng khó, sắc mặt cô lúc
càng đỏ.

Lục Khai Nguyên mãn nguyện nhìn thái độ của cô và nói: “Xem ra cô rất
có sức sống đấy, hay là nhân lúc cô tỉnh rồi, chúng ta chụp một hai tấm đi?”

Mắt cô từ từ di chuyển, cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu hun hút, cô cố
gắng cười và nói: “Tốt nhất là anh… nên bóp chết tôi ngay bây giờ, nếu
không sau này anh sẽ biết tay…”. Câu nói đứt quãng, hơi thở càng lúc càng
yếu dần, cho đến khi cánh tay ở cổ cô buông ra cô đột nhiên ngã lăn ra
giường và ho lụ khụ. Còn Lục Khai Nguyên thì cười phá lên: “Ha ha, thật là
một cô gái hung dữ, đừng tỏ ra yếu đuối thế chứ, nếu không tôi sẽ rất thất
vọng đấy!”.

Tay anh vừa buông ra thì có người gõ cửa: “Cậu chủ, cậu chủ, ông chủ và
bà chủ về rồi, mời anh xuống dùng cơm”.

“Biết rồi!”. Lục Khai Nguyên trả lời chẳng vui vẻ gì, cho dù anh có phản
nghịch đến mấy thì trước mặt cha vẫn phải giả vờ, xét cho cùng thì có liên
quan đến chuyện kế thừa tài sản.

“Cục cưng” anh quay sang cười với Thiên Hạ, “Ngoan ngoãn đợi anh quay
lại nhé!” Nói xong anh ta rời khỏi phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.