bức ảnh làm kỷ niệm. Hôm nay tôi cho Lục Ký Hy xem mấy bức ảnh của
cô ta. Khi tôi lừa nó rằng cô ta là người phụ nữ của tôi thì….ha ha, anh
không biết đâu, tôi đi rất xa rất xa rồi mà khi quay đầu lại nhìn nó vẫn thấy
nó đứng ngây người ở đó. A, hình như tập ảnh ấy tôi vẫn chưa đưa hết cho
nó, vẫn còn một tấm, để tôi tìm lại….” Lục Khai Nguyên giở ví ra, trong đó
có vài bức ảnh riêng, nói theo lời của anh ta là bản đẹp, “Còn, vẫn còn một
tấm, Khưu Lạc anh nhìn này”.
Khưu Lạc vô tình liếc nhìn về phía tấm ảnh ấy, bỗng nhiên sắc mặt anh
đông cứng lại.
“Ha ha, anh cũng thích rồi chứ? Xinh thế này ai nhìn mà chẳng động lòng?”
Lục Khai Nguyên đang định cất đi thì Khưu Lạc giơ tay ra cướp lấy tấm
ảnh, đặt trước mặt để xác nhận lại, dưới ánh đèn mờ ảo, tay phải của anh
nắm chặt lại, rồi lại thả ra, rồi lại nắm chặt lại…
“Có thể tặng tôi tấm ảnh này được không?” Khưu Lạc nói. Dĩ nhiên Lục
Khai Nguyên sẽ không từ chối: “Không có gì, anh cứ lấy đi”. Dù sao thì
trong máy tính của anh ta có số liệu JPG, muốn in thì có thể in được ngay.
Khưu Lạc cất tấm ảnh đó vào túi trong của áo vest, gần vị trí của tim.
“À đúng rồi, Lục Khai Nguyên, tuy chúng ta hợp tác rất tốt, nhưng anh xem
những vị hoàng đế thời cổ đại, có người nào thắng thế rồi còn giữ lại công
thần….” Lời nói của Khưu Lạc khiến mặt Lục Khai Nguyên hơi biến sắc,
anh ta cười gượng: “Anh muốn thế nào?”
“Anh quản lý tài vụ công ty, tôi nghĩ nhất định là có sổ nợ nội bộ, còn có sổ
nợ công khai, Lý Ngự Thành cũng có, chúng ta trao đổi sổ nợ nội bộ một
chút, thế nào?”