Lục Khai Nguyên uống một ngụm rượu, đôi mắt đen nhánh khẽ động đậy,
cuối cùng nghiến răng nói: “Được”.
Khưu Lạc vươn cánh tay, chạm ly với anh ta, mỉm cười và nói: “Không cần
căng thẳng, chúc chúng ta tiếp tục hợp tác thành công”.
Anh biết nhất định Lục Khai Nguyên sẽ không đưa cho anh cuốn sổ thật,
nhưng cũng sẽ không đưa cuốn giả. Lục Khai Nguyên sẽ đưa cho anh cuốn
sổ nợ nửa thật nửa giả, còn anh chỉ cần tìm người đối chiếu một chút là sẽ
ra được cuốn sổ thật.
Người ta thường nói, “nói dài, nói dai, nói dại”, Lục Khai Nguyên không
ngờ rằng, vài câu nói khoe khoang của mình có thể thay đổi hướng đi của
một ván cờ.
Có thể nói gần như The Boss đã có mặt ở các quầy hàng lớn, đuổi kịp ngày
phát hành đồng bộ với khu vực Âu Mỹ. Tuy một tuần sau gặp cuộc chiến về
giá của với đồ chơi của Intel, may mà kế hoạch tuyên truyền quảng bá của
Lục Ký Hy rất tốt, vì vậy mà The Boss không bị thất bại dưới cái giá 10
USD, hai bên chia nhau lợi nhuận.
Đúng lúc đó, Lục Khai Nguyên lại gặp rắc rối lớn. Khi cảnh sát đến nhà họ
Lục mời Lục Khai Nguyên đến “làm khách” ở sở cảnh sát, nói chuyện về
chuyện doanh nghiệp Lục Thị trốn thuế. Lục Khai Nguyên vội nhả miếng
thịt bò mới nhai được hai miếng trong miệng ra.
“Khai Nguyên, chuyện gì vậy?” Lục Tần Phong ngồi trước bàn ăn, hỏi anh.