ĐÁ QUÝ KHÔNG NÓI DỐI - Trang 273

Màu trắng ấy, tinh khiết thuần túy, tựa như tất cả màu sắc trên nhân gian
đều bị che phủ hết, tất cả nỗi đau đớn và vui sướng đều bị loãng đi, tất cả
mọi ký ức và quá khứ đều bị bao trùm.

Bầu trời xám xịt, những giọt nước mưa lạnh buốt bay lay phay. Lâm Hề Nhị
và Ngôn Thiên Hạ mặc trên người quần áo đen, cầm chiếc ô trong suốt
trong tay, đứng trước mộ phần của Ngôn Khởi Thước.

Trên tấm bia mộ màu đen vẫn vương nụ cười của ông, đó là khuôn mặt cười
ngây dại, ngốc nghếch.

Thần sắc của Thiên Hạ tiều tụy, làn da sưng lên. So với cô, Lâm Hề Nhị
trang điểm rất đậm, có khí chất ung dung như mọi ngày.

Yên lặng rất lâu, Thiên Hạ nói với Lâm Hề Nhị: “Vẫn phải cảm ơn dì, dì
bên ba con những ngày vui vẻ sau cùng của cuộc đời”.

“Không có gì”. Lâm Hề Nhị lạnh lùng nói.

“Dì chuẩn bị về New York chưa?”

“Không, ta không về nữa”. Lời nói của Lâm Hề Nhị khiến Thiên Hạ hơi run
sợ, bà tiếp tục khẽ cười, “Đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, không muốn
quay về nhà họ Lục nữa”.

“Haizzz…” Thiên Hạ trầm giọng đáp.

Những hạt mưa rơi trên ô, phát ra những âm thanh lộp độp, trong nghĩa
trang tĩnh mịch cực kỳ sạch sẽ. Lâm Hề Nhị ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói:
“Mưa càng ngày càng to, con về nhà sớm đi. Dì đợi chút nữa rồi đi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.