ĐÁ QUÝ KHÔNG NÓI DỐI - Trang 302

Cô ta vẫn cắm mặt xuống đấy, cơ thể dính chặt lấy mặt đấy, thấp giọng thút
thít.

“Haizz, cô sao thế?” Khưu Lạc ngồi xuống bên cạnh cô ta, nhìn thấy cô ta
không hề phản ứng gì, cho nên một tay kéo cô ta dậy. Dìu nửa thân trên của
cô ta. Sudaly khóc tới mức nhìn mọi thứ đều trở nên mờ mịt, chỉ cảm thấy
dường như cô ấy thương tâm vô cùng.

Khưu Lạc trầm giọng nói: “Đứng dậy, tôi đưa cô về phòng”. Anh vừa nói
vừa kéo cô ta đứng dậy, cô ấy đột nhiên kích động giằng co, trừng mắt nhìn
anh, đầu mày nhăn lên, trong khoảnh khắc đầu mày lại giãn ra, nước mắt lại
ầng ậng trong mắt, hoài nghi nhìn Khưu Lạc một cách rất đang thương,
giọng bi thương, hỏi: “Tại sao anh lại đối với tôi như thế… Tại sao lại đối
với tôi như thế…”

“Cô đang nói gì?” Tiếng Khưu Lạc vừa dứt, cô ta bèn dụi đầu vào lòng anh,
thổn thức rất thương tâm, “Tại sao phải xóa đi những vết tích của tôi,… anh
hận em đến thế sao? Anh hận em phải không?” Đang nói bỗng ngẩng mặt
lên nhìn Khưu Lạc, làn môi mềm mại chỉ cách có một lớp vải mỏng, dán
vào môi anh.

“Cô điên rồi!” Khưu Lạc đẩy cô ta ra, lùi lại hai bước, Sudaly ngã ra trên
đất. Khi cô ta ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt dữ tợn, lập tức đứng phắt dậy,
chiếc váy màu đen bay phấp phới trong gió, miệng lảm nhảm nói: “Anh đã
hận em như thế… hận em như thế!”

“Rắn hổ mang kìa!” Vương Tiểu Nhị đột nhiên kêu thất thanh, kéo một tay
của Khưu Lạc, dẫn anh lùi về phía sau mấy mét.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.