ĐÁ QUÝ KHÔNG NÓI DỐI - Trang 309

Cô đi từng bước tới phía Khưu Lạc, ánh lửa của lọ tinh dầu dần dần đưa tới
gần, con rắn hổ mang chậm chạp cuốn mình, nằm yên dưới chân Vương
Tiểu Nhị.

Cô ngồi bên cạnh Khưu Lạc, ngẩng đầu nhìn Vương Tiểu Nhị một cách
không sợ sệt.

Cơ thịt trên mặt Vương Tiểu Nhị co lại thành một nụ cười méo mó, lạnh
lùng quát: “Đã đến rồi, vậy thì chết cùng nhau đi, cũng không uổng hai
người đã yêu nhau”. Vừa nói vừa rút một cây sáo dắt sau lưng ra, đôi bàn
tay to béo bấm trên mấy lỗ nhỏ, âm thanh mang đậm màu sắc Trung Đông
thoát ra từ đó. Anh ta vừa thổi sáo, dưới chân dậm nhịp, con rắn hổ mang
đột nhiên mở trừng mắt, màu vàng kim của tròng mắt và màu đen của con
người tỏa nên sự tương phản cực kỳ rõ rệt. Nó lắc lắc thân bắt đầu rướn lên,
nghe tiếng nhạc và nhảy múa. Theo tiếng nhạc càng ngày càng mạnh mẽ,
nó bạnh lớp da cổ, chiếc lưỡi cũng không ngừng thè ra, bắt đầu bò loăng
quăng về phía ghế sofa.

Tay phải Thiên Hạ nắm chặt chiếc lọ tinh dầu, đó có thể là ngọn cỏ cứu
mạng cuối cùng. Cô thử đưa chiếc lọ về phía trước, để cho mùi hương
khuếch tán đi, nhưng con rắn hổ mang lại không hề động đậy, những chiếc
vằn hoa hoa lệ nhấp nhô như sóng nước theo nhịp lắc lư của cơ thể, nhiệt độ
trong lòng bàn tay truyền tới rất ấm áp. Cô ngước mắt, nhìn thấy khuôn mặt
nghiêng hoàn hảo, cô độc của Khưu Lạc, trong giây phút thất thần…

Nếu như chết như thế này… cũng không uổng họ đã yêu nhau.

Thiên Hạ nắm chặt bàn tay anh, khẽ mỉm cười với con rắn hổ mang hung
tợn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.