ĐÁ QUÝ KHÔNG NÓI DỐI - Trang 310

Khưu Lạc cũng mỉm cười, sự mê hoặc kinh hồn, trong giây lát trước khi
con rắn cắn bọn họ, anh rút ra viên đá quý Tổ Mẫu Lục từ trong túi, cười
nói với Vương Tiểu Nhị, “Chẳng hay anh có cảm hứng với viên Tổ Mẫu
Lục trên [B]“ngai vàng Khổng Tước” này không?”

Con ngươi của Vương Tiểu Nhị sáng lên ánh sáng tham lam mừng rỡ, tiếng
nhạc ngừng lại, nhịp phách cũng dừng, con rắn hổ mang đột nhiên đổ ra
mềm oặt trên sàn.

Viên Tổ Mẫu Lục đó…

Ngôn Thiên Hạ nhìn viên Tổ Mẫu Lục trong tay Khưu Lạc, hơi kinh ngạc.
Trước khi tới Ai Cập, để phòng bị trộm mất đá quý, những viên đá mà
Khưu Lạc mang theo đều là đồ phỏng chế tinh xảo. Viên Tổ Mẫu Lục đó
trong tay anh là đồ thật, thì không phải là viên đá nổi tiếng thế giới.

“Sao tôi biết được viên đá anh cầm trong tay là đồ thật hay đồ giả?” Tiếng
Vương Tiểu Nhị khàn khàn, hình như đang cực kỳ đè nén niềm sung sướng.

“Anh có thể tìm chuyên gia kiểm nghiệm đá quý tới kiểm tra”. Khưu Lạc
ung dung trả lời. Tia sáng màu xanh của viên đá theo những ngón tay thon
dài đang duỗi ra của anh, chiếu vào trong đôi mắt tham lam của Vương Tiểu
Nhị. Khưu Lạc tiếp tục nói, “Tôi chết sớm hay chết muộn một ngày, đối với
anh mà nói thì còn có gì khác nhau? Tôi nói cho anh biết, tôi không chỉ có
Tổ Mẫu Lục, còn có ba viên đá nổi tiếng khác – viên Hạc Huyết Hồng của
Miến Điện, viên Thỉ Xa Cúc của Đan Mạch, viên Hoàng Bảo Thạch của
Sudan. Không biết anh có hứng thú hay không? Trong phòng tôi có đồ nhái,
hoặc là anh có thể đi xem qua cho biết”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.