ĐÁ QUÝ KHÔNG NÓI DỐI - Trang 324

Đó là một đội tuần tra, người nào người nấy đều to cao vạm vỡ, mặc đồng
phục màu trắng. Dựa theo trùng trùng điệp điệp những cái bóng thì có
khoảng hai ba mươi người từ đầu bên kia hành lang đang chạy tới rất
nhanh.

Lại chạm mặt rồi!

Khưu Lạc và Thiên Hạ chạy như điên về phía chiếc cửa xoay trốn khỏi tòa
nhà, giẫm lên thảm cỏ chạy thẳng đến cửa chính của khách sạn Manton.

Nhóm người phía sau cũng chạy như bay, tốc độ nhanh như xe đua.

Đám mây trên đầu dần tan ra, những tia nắng của buổi sớm bắt đầu chiếu
xuống mặt đất, chiếu sáng con đường phía trước mà họ đang đi.

Đột nhiên, từ hàng ăn bên cạnh cửa chính xông ra mấy chục gã đàn ông
mặc đồ trắng, bao vây đường rút chạy của họ cả phía trước lẫn phía sau.

“Chạy tiếp đi, xông lên!”, Khưu Lạc kêu lên. Để đợi Thiên Hạ, anh đã giảm
dần tốc độ.

Một ngày một đêm chỉ được ăn một cái bánh màn thầu, Thiên Hạ cảm thấy
đầu vô cùng choáng váng. Bây giờ sau bị truy đuổi, trước có chướng ngại,
vì cô Khưu Lạc còn phải giảm tốc độ chạy. Cô cười, đột nhiên đưa ra quyết
định.

Ngôn Thiên Hạ kéo mớ tóc được búi gọn gàng sau gáy xuống, mái tóc đen
dài xõa thẳng xuống. Cô cầm chiếc thẻ nhớ của điện thoại dúi vào tay Khưu
Lạc, chạy vội theo anh mấy bước, rồi cô nhìn đăm đăm vào gương mặt phía

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.