ĐÁ QUÝ KHÔNG NÓI DỐI - Trang 403

Tại sao mỗi khi cô hạ quyết tâm phải nhẫn tâm thì anh lại dùng nụ cười dịu
dàng trong đáy mắt của mình để mê hoặc cô? Những người rơi vào bẫy tình
tại sao không tỉnh táo lý trí, không ngăn được sự mê hoặc?

Khưu Lạc, có thể đừng dịu dàng với cô ấy như thế được không?

Có lẽ, cô nên nói ra chuyện của Trần Giai Vân, còn đứa trẻ có đôi mắt màu
xanh lục nữa chứ, không nên che giấu thêm một giây phút nào nữa.

Thiên Hạ vẫn đứng ở chỗ cũ, Khưu Lạc vẫn đứng từ xa nhìn cô cười.

Nhân viên xung quanh thấy hơi lạ liền hỏi cô: ”Tổng giám đốc, giám đốc
Khưu đến đón chị về kìa”. Bọn họ vẫn quen gọi Khưu Lạc là giám đốc như
cũ, vẫn nghĩ hai người là anh em.

Thiên Hạ đi về phía Khưu Lạc, cô không muốn xảy ra chuyện ở công ty, cô
nhìn anh và nở nụ cười lịch sự: ”Vất vả rồi, đi thôi”.

Hai người bước vào thang máy trống.

Khoảng cách cực gần nhưng ngay cả không gian nhỏ hẹp cũng trở nên quá
xa xôi.

”Nụ cười ban nãy của em có ý gì?” Khưu Lạc nhếch môi cười nhạt, trong
đôi mắt anh tràn đầy sự lạnh lùng.

”Sao? Có gì không đúng sao?”. Cô hỏi ngược lại.

Trong băng giá dần dần lan tỏa sự cô đơn, giọng anh trầm xuống nhưng lại
vô cùng vang bên tai, cứ ong ong trong đầu cô: ”Thiên Hạ, tại sao anh đột

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.