ĐÁ QUÝ KHÔNG NÓI DỐI - Trang 407

Tiếng khóc càng ngày càng to, khiến cho Thiên Hạ cảm thấy đầu mình sắp
nổ tung, cô đẩy cửa chạy ra ngoài. Cô hộ lý không hiểu cũng chạy theo,
cảm thấy gia đình này thật khó hiểu.

”Em khóc cái gì? Anh đang hỏi em đấy”. Khưu Lạc chau mày, trong lòng
nóng như lửa đốt, đốt cháy tấm bản đồ xanh tương lai mà anh đã vẽ ra.

”Anh có thể không nhận đứa trẻ này”. Trần Giai Vân hạ giọng nghẹn ngào
nói và trả lời câu hỏi không liên quan: ”Nhưng em muốn đứa bé, nó là do
em sinh ra, hãy đưa nó cho em”. Cô ngẩng đầu và đưa hai tay về phía đứa
trẻ. Trong đôi mắt dịu dàng ấy đầy nước mắt, nước mắt chảy dài xuống má,
lăn trên làn da trắng xanh xao, nhưng trong ánh mắt lại là sự kiên định khác
thường, tràn đầy tình yêu của người mẹ.

Anh cúi đầu nhìn đôi mắt đứa trẻ rồi chậm rãi nói: ”Nó là con anh, làm sao
anh không nhận chứ”.

”Vậy.” Trần Giai Vân thấy tim mình đập nhanh hơn, tay cô túm chặt lấy
tấm chăn, điều này có liên quan mật thiết đến việc đứa trẻ có được lớn lên
trong một gia đình bình thường hay không: ”Anh sẽ nhận sao…..”.

Không khí càng nặng nề và khó chịu hơn, đôi môi anh khẽ nhếch lên và bật
ra nụ cười nhạt: ”Tại sao anh không nhớ lại được?”.

”Lần duy nhất trong hai năm… cái đêm sau khi anh mất tích và trở về, sau
khi anh đến tham dự buổi tiệc của nhà tài phiệt họ Vương”. Trần Giai Vân
chậm rãi kể, cô cố gắng tìm kiếm từ thích hợp nhất: ”Em không biết tại sao
tâm trạng anh lại tồi tệ đến vậy, anh ngồi trên chiếc ghế dài trong phòng ngủ
và uống rất nhiều Vodka. Em khuyên anh nên lên giường ngủ…”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.